*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Em tin.” Khương Mạn gật đầu: “IQ thấp cũng dễ lây lắm, anh tránh xa ra đi đừng để bản thân bị ảnh hưởng.”
Khương Nhuệ Trạch bật cười, vẫn là em gái bảo bối nhà mình cứng! Cái miệng lanh lợi này đúng là tiễn được người ta về Tây Thiên luôn!
Advertisement
“Được lắm!” Sở Thánh Kỳ bị khiêu khích nhìn chằm chằm Khương Mạn: “Cô tốt nhất nên thắng được tôi, nếu không cô sẽ phải trả giá đắt đấy!”
Khương Nhuệ Trạch đứng bên cạnh nhìn khinh bỉ: “Đồ ngu.”
Advertisement
Sở Thánh Kỳ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai anh em nhà này, cũng không vội công kích, “Tôi đợi cô ở vạch xuất phát.”
Nói xong thì đi về xe của mình quay ra nói với mỹ nữ: “Lên xe.”
Vị mỹ nữ trợn mắt nhìn Khương Mạn nhanh mồm nói: “Tí nữa anh ta lái xe đi cô nhân cơ hội mau chạy đi, anh ta là một thằng điên.”
Nói xong thì đi về hướng xe của Sở Thánh Kỳ, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi hắn.
Lúc nãy cô ta vừa bước xuống xe, Tề Tư Miểu còn tưởng đây là người yêu của Sở Thánh Kỳ, nhưng mà xem ra quan hệ của hai người này phức tạp hơn thế.
“Cô gái lúc nãy nói không sai, thế lực sau lưng cái tên Sở Thánh Kỳ này không hề đơn giản.” Tề Tư Miểu ảo não nói.
Khương Nhuệ Trạch không thèm quan tâm. “Nhà họ Sở? Kinh lắm à?”
Tề Tư Miểu trợn tròn mắt nhìn sang anh ta, rõ ràng là cậu hai Tề không biết sau lưng Khương Nhuệ Trạch này là ai. Anh ta chỉ biết Khương Nhuệ Trạch cũng có lai lịch ở nước ngoài, cũng từng hỏi xem có quan hệ gì với nhà họ Khương ở Đế Quốc không. Nhưng Khương Nhuệ Trạch chả thừa nhận cũng chả phủ nhận. Còn biểu hiện cực kỳ chán ghét!
Ở Đế Quốc có 4 đại gia tộc: Vương, Khương, Kiều, Sở. Đây là bốn gia tộc không nên đụng vào!
“Mượn xe anh dùng một lúc.” Khương Mạn không nói nhiều, trực tiếp ngồi lên xe.
“Khương võ thần biết lái xe thật à?”
“Ừ.”
“Anh Trạch, này…..”
Khương Nhuệ Trạch quay qua nhìn em mình: “Chắc chứ?”
“Thử xem, cảm thấy cũng dễ.”
Khương Nhuệ Trạch gật đầu: “Thế lái đi! Thắng thì bắt nó xin lỗi, thua thì anh giải quyết nó cho em!”
Khương Mạn nở một nụ cười: “Được!”
Tề Tư Miểu nhìn hai anh em, không nói nên lời…Một người dám nói, một người dám tin…..
Đến như hắn là công tử nhà họ Tề! Bố hắn là phó chủ tịch hội võ thuật Quốc Gia, đệ tử vô số, vệ sĩ dưới trướng đều là cao thủ! Nhưng đâu có dám nói giải quyết người khác một cách đơn giản như vậy.