*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khương Nhuệ Trạch trừng mắt: "Sao, anh không tin à?! Em gái tôi không những có thể lái mecha mà tàu vũ trụ còn có thể lái được!"
Sở Thánh Kỳ hít một hơi thật sâu.
Advertisement
Hai anh em này... có phải não của họ có vấn đề gì đó tương đối nghiêm trọng không?
Anh ta điều chỉnh lại cảm xúc của mình và nói:
Advertisement
"Tham gia câu lạc bộ Giao Long của tôi, mức lương theo yêu cầu của cô!"
Khương Nhuệ Trạch liền bật cười.
Là tiểu thư duy nhất của gia tộc Lanscelot, Khương Mạn còn thiếu tiền sao?!
“Anh rất giàu sao?” Khương Mạn nghiêng đầu hỏi.
Sở Thánh Kỳ nhếch môi nói: "Cũng tàm tạm."
Khương Mạn chớp mắt: "Vậy anh có mỏ vàng không?"
Sở Thánh Kỳ:???
"Có dầu mỏ không?"
"Có đảo không?"
Khóe miệng Sở Thịnh Kỳ giật giật: "... Không có."
Khương Mạn không khỏi khinh bỉ: "Vậy mà anh còn dám khoe khoang à?"
"Phụt" Khương Nhuệ Trạch cười thành tiếng tỏ vẻ phối hợp, điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy."
Khương Mạn tặc lưỡi: "Thanh niên ngày nay thật là bốc đồng..."
"Đúng, vẫn là anh trai em ổn nhất."
Khương Mạn: "..." Miễn bình luận.
Sở Thánh Kỳ sửng sốt, cười, vẫn chịu từ bỏ: "Đừng vội rời đi, chúng ta nói chuyện đã."
“Không nói nữa, tôi đang vội.” Khương Mạn nhìn anh ta: “Muốn nói chuyện cũng được, anh có muốn tới phòng vệ sinh nữ không?
Sở Thánh Kỳ: "..."
Nói xong, Khương Mạn liền rời đi, tốc độ vô cùng nhanh.
Chưa được đi vệ sinh, cô thực sự rất nóng lòng! Tất cả chỉ vì vài ly nước cam trước đó!
“Tôi khuyên cậu nên bỏ cuộc đi.” Tề Tư Miểu từ phía sau bước tới, hừ lạnh một tiếng: