*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lan Quy nắm cằm ‘hắn’, nói từng chữ một: “Muốn giải cổ, thì hãy cầu xin trẫm...”
“Giống như trước kia vậy, ngoan ngoãn lấy lòng trẫm....”
Advertisement
Lan Quy cúi đầu xuống, môi hôn lên trán ‘hắn ta’ từng chút một, dọc theo sống mũi, dán chặt vào môi Bất Ly.
——“Cắt!”
Advertisement
Vân Chí Sam gỡ headphone xuống, đứng dậy trước màn hình máy quay, cào cào da đầu của mình.
Tất cả mọi người xung quanh đồng loạt rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay mình.
Trong bối cảnh.
Bạc Hạc Hiên hít một hơi thật sâu, ôm lấy eo Khương Mạn, kéo cô đứng dậy.
Anh mím chặt môi, giúp cô kéo lại cổ áo của trang phục, lại lấy áo choàng ở bên cạnh bọc cô lại.
Ánh mắt dán chặt vào khóe môi bị rách của cô, ngón tay vừa chạm vào, Khương Mạn run lên một cái, bất giác nghiêng người tránh đi.
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên khẽ động, vẫn vươn tay qua, dịu dàng nâng mặt cô quay lại phía mình.
Tay khẽ chạm vào môi cô.
“Có đau không?”
Vừa rồi lúc quay phim, anh và cô nhập tâm quá, môi của Khương Mạn là bị cô tự cắn rách, máu lúc đó không phải là đạo cụ.
Trên cổ của cô vẫn còn một vết hằn mờ ……
Ánh mắt Khương Mạn lóe lên, nuốt nước bọt: “Anh chờ em một lát, em còn chưa thoát vai được……”
Cô trước giờ chưa từng đắm mình vào một nhân vật như vậy, lúc này vẫn chưa điều chỉnh lại cảm xúc được.
“Được.” Bạc Hạc Hiên yên tĩnh ngồi bên cạnh cô.
Lúc Vân Chí Sam tiến vào bối cảnh, nhìn thấy bộ dạng ‘sau cơn cao trào’ của hai người, cũng biết chắc là còn chưa thoát vai.
Ánh mắt của ông ấy không giấu nổi sự kích động, đoạn vừa rồi thật sự diễn quá hay rồi!!
Hai người này, hoàn toàn là Lan Quy và Bất Ly trong hình dung của ông mà!
“Cảnh quay vừa rồi rất tốt, những cảnh tiếp theo đây đoán chừng còn kịch liệt hơn, con bé Khương còn trụ nổi không?”