*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tự Thiên Sách ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình, giống như trúng một đòn xuyên tim: “Wa! Các người là đám người dung tục bị sắc đẹp mê hoặc!”
Quần chúng cười lớn.
Advertisement
Bầu không khí trong đoàn làm phim vô cùng tốt, đoàn đội của đồng chí Vân vẫn luôn giống như một đại gia đình, mọi người đều thành thật làm tốt việc của mình.
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên dùng thực lực và kỹ thuật diễn xuất để có được sự tôn trọng từ mọi người.
Advertisement
Tự Thiên Sách cũng như vậy.
Nơi giá rét như này, ba người chưa từng than khổ một tiếng, trước giờ chưa từng đến muộn, lúc quay phim không hề nói một câu thừa thãi nào, con người cũng không làm giá hay kênh kiệu, rất dễ chung sống, ai mà không thích cho được?
Đem ra so sánh, sắc mặt của Vương Tuệ Kỳ lại không tốt như vậy.
Người trong đoàn phim này sao vậy?
Điểm chú ý của mọi người có phải sai rồi không?
“Vừa rồi……anh Bạc nắm tay chị Khương rời đi đấy……” Cô ta không nhịn được mà nói.
Sau khi cô ta nói xong, thấy không ai tiếp lời, lại càng ngượng ngùng.
Lại cười cười, tiếp tục nói: “Thật ra bữa tối chị Khương cũng có thể đi cùng mà, tôi mời tất cả mọi người mà ……”
Tiếng cười bên cạnh lắng xuống một chút, mọi người đều quay về làm việc của mình rồi.
Vương Tuệ Kỳ vẻ mặt tủi thân nhìn Tự Thiên Sách: “Anh Tự, có phải em nói sai chỗ nào rồi không? Sao mọi người không để ý đến em vậy.”
“Có sao?” Tự Thiên Sách chớp chớp mắt nói: “Mọi người đều bận việc, đi làm việc của mình thôi ấy mà.”
Vương Tuệ Kỳ nhất thời không rõ thằng ngốc này là không hiểu thật hay giả bộ không hiểu.
Cô ta thở dài một hơi rồi tiếp tục nói: “Vừa nãy chị Khương gọi anh Bạc đi mất rồi, em còn tưởng là chị ấy không muốn anh Bạc tham gia bữa cơm tối nay đấy.”
Nói xong, cô ta nhìn chằm chằm Tự Thiên Sách, muốn nhận được sự đồng tình.
Tự Thiên Sách mở bình giữ nhiệt, uống một ngụm nước, chợt cau mày, la lên với trợ lý của mình đứng ở cách đó không xa:
“Phi Phi à, trà xanh hôm nay cậu pha đậm quá! Không phải anh đã nói với cậu là anh không thích uống trà xanh rồi sao, ngày mai đừng pha nữa!”
Tự Thiên Sách vừa la vừa đi qua, trực tiếp bỏ Vương Tuệ Kỳ lại phía sau.
Nhưng mà câu ‘không thích trà xanh’ kia, ý chỉ cây dâu mắng cây hòe thật quá rõ ràng.