*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quay xong hai cảnh lớn liên tiếp, đã qua giờ cơm trưa từ lâu rồi.
Khương Mạn ôm hộp cơm, biểu diễn một màn ăn thùng uống vại, những người khác ư...cũng không còn lấy làm lạ nữa.
Trước mặt cô ấy đã chất nhiều hộp cơm như thế, Bạc Hạc Hiên còn lấy thịt trong hộp cơm của mình gắp sang cho cô.
Người của đoàn phim lần này không tới ngồi cùng nữa, mà ngồi chất đống ở cách đó hai mét, vừa ăn vừa nhìn hai người họ.
“Hầy, sau này tôi tìm người yêu cũng phải tìm một người mà bản thân chỉ ăn rau, còn thịt nhường hết cho tôi.”
“Anh nói xem hai người này có phải đang yêu nhau không, nhìn trông có giống không...”
“Có khả năng là còn chưa thoát vai đấy, cô nhìn vết thương trên cơ thể hai người đi, hoàn toàn hòa mình vào nhân vật luôn, hôm nay hai cảnh quay quan trọng của họ thực sự tôi xem mà muốn gi3t chết Lan Quy luôn ……”
Nhân viên công tác của đoàn phim ôm cơm hộp, khẽ thảo luận.
Tự Thiên Sách nhét thịt vào miệng, nhìn chằm chằm vào phía bên kia mà thở dài: “Sau này diễn viên nam có áp lực rồi.”
Vân Chí Sam nhìn anh ta: “Bạc Hạc Hiên trước kia không gây áp lực cho các cậu sao?”
“Bác đúng là nói thừa, Hiên Hiên chính là một ngọn núi! Cháu nói là tiểu Mạn kìa.” Tự Thiên Sách lắc đầu: “Một đỉnh núi Everest đấy, đỉnh núi K2*, hầy, trời đã sinh Tự thiên tài, sao còn sinh Bạc Khương*!”
(*Chế lại từ câu: “Trời sinh Du sao còn sinh Lượng” trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, thể hiện sự oán thán khi, hai người tài phải tranh đấu một mất một còn)
(*K2 là đỉnh núi cao nhất ở Pakistan (phía Ấn Độ coi K2 là đỉnh núi cao nhất) và là đỉnh núi cao thứ hai ở Trung Quốc.)
“Cháu quả thực là một thiên tài đấy!”
Đồng chí lão Vân tỏ vẻ chê bai, lại còn ‘Hiên Hiên’? Đặt biệt danh cho đàn ông con trai mà sao buồn nôn thế!
Khương Mạn và cơm vào miệng, nâng mắt nhìn phía đối diện, cô vừa nhìn sang, đồng chí lão Vân lập tức thu lại tầm mắt nóng rực của mình.
“Sao em cứ có cảm giác bọn họ đang xem khỉ thế nhỉ?” Khương Mạn nghi ngờ nói.
“Mặc kệ bọn họ.” Bạc Hạc Hiên ánh mắt tự nhiên, gắp thức ăn cho cô.
“Em ăn đủ rồi.” Khương Mạn gắp một miếng thịt lợn chiên giòn vào bát anh, nhướng mày nói: “Anh mà còn kén ăn nữa thì sẽ gầy như khỉ đấy.”
Bạc Hạc Hiên ngừng cười, nhớ lại bức ảnh hôm nay cô selfie với lớp da silicon rồi gửi vào nhóm chat, gật đầu nói: “Quả thực không so được với cái khuôn silicon.”
Khương Mạn suýt chút nữa thì nghẹn.