*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh nhanh chóng đuổi theo, kéo tay cô.
Lần này, Khương Mạn không trốn tránh, đường đường chính chính nắm tay anh.
Advertisement
Giọng nói của người đàn ông có phần căng thẳng, đôi mắt đó nhìn cô chăm chú.
“Mạnh dạn xin tổ chức đưa ra đáp án học thuật trước thời hạn.”
Advertisement
Khương Mạn hơi mím môi, cô ngước khuôn mặt lạnh lùng và quyến rũ của mình lên, với ánh mắt nghiêm nghị: “Là đàn ông, anh cần có lòng kiên nhẫn.”
Bạc Hạc Hiên ngứa răng nhưng lại không nhịn được mà bật cười.
Trong nền tuyết, hai người bốn mắt nhìn nhau, tuyết trắng bay đầy trời giống như được thả chậm lại.
Sự quấn quýt, triền miên trong im lặng, giống như dòng điện nhỏ chạy qua ngón tay, nơi hai người tiếp xúc với nhau.
Bạc Hạc Hiên có chút tiếc nuối mà buông tay, cúi đầu nhìn cô, thì thầm bên tai cô, gợi cảm như khúc nhạc trầm rơi vào tai cô.
“Vậy anh tạm nhẫn nhịn vậy.”
“Từ ngày hôm nay bắt đầu tính lãi, đừng hòng quỵt, Yêu Nhi tệ bạc.”
Tai Khương Mạn hơi ngứa ngứa, không trốn tránh, cô biết bản thân đã mắc câu rồi.
Cô muốn thử.... tin tưởng người đàn ông trước mặt này một lần.
Nhưng mà, trước khi đưa ra đáp án rõ ràng đó thì....
Cô nghiêng đầu, học theo dáng vẻ của anh, dán sát môi vào tai anh, thì thầm: “Như nhau cả thôi, cũng phải xem biểu hiện của anh nữa.”
Trong phòng nghỉ phía bên kia, Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng nói chuyện ở phía trong truyền ra ngoài. Hai người quay qua nhìn nhau. Âm thanh này…… có chút quen tai.
Sau khi đi vào thì thấy vài nhân viên trong đoàn làm phim và một nữ phóng viên. Theo như phía đoàn phim thông báo, người được phỏng vấn lần này chính là Hoàng yêu quái….. à, Hoàng Tư Vân.
Điều thú vị chính là Tự Thiên Sách làm một nhân vật kiệm lời ngồi im lặng ở bên cạnh. Sau khi nhìn thấy hai người Khương Mạn đi vào Tự Nhiên Sách cứ như nhìn thấy cứu tinh, ánh mắt toả sáng.
“Hai người tới rồi à, tiểu Mạn xong rồi à?”
Khương Mạn ậm ừ, cười nói: “Em được giải thoát rồi, cho thể về ăn đồ ngon rồi.”
Tự Nhiên Sách bật cười, “bó tay.”
Nói đùa với nhau một hai câu xong, hai người Khương Mạn đi chào hỏi nhân viên trong đoàn làm phim. Phóng viên tên Kỷ Hiểu Văn, sau khi nhìn thấy Bạc Hạc Hiên thì cả người kích động. Lúc bắt tay còn đỏ cả mặt.