*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- -Anh muốn thỉnh cầu các thiên thần
- -Cho em tất cả
Advertisement
- -Tình yêu thương
Khương Mạn quay qua nhìn Khương Tử Mặc, hai anh em cùng nở nụ cười.
Advertisement
“Xem ra nhân viên của cửa hàng này cũng là fan của anh tư rồi?”
Khương Tử Mặc nhỏ giọng: “Hay chúng ta chuyển chỗ khác đi?”
“Thời gian cũng vừa lúc, có thể đi ăn tối luôn rồi, em đi tính tiền rồi chúng ta lẳng lặng đi ra ngoài?”
Ngón trỏ của Khương Mạn gõ gõ vào mặt bàn. Hai anh em đeo khẩu trang mặt mang kính dâm, Arthur đội mũ pikachu chùm đầu. Ba người định lẳng lặng rời khỏi quán ăn.
Tới lúc đi ngang quầy tính tiền còn thấy trên màn hình đang chiếu cảnh quay lại của buổi nhạc hội. Mấy nhân viên trong cửa hàng đều đứng khịt mũi, mắt đỏ hoe.
Có người nhỏ giọng nói: “Nếu tôi mà có một người anh trai giống Nine, có nằm mơ cũng cười đến tỉnh.”
“Yêu em gái mình tới vậy, từ lúc debut tới giờ chỉ viết bài hát về em gái mình…….”
“Tiểu Man thật là hạnh phúc……”
Khương Mạn nhìn sang Khương Tử Mặc, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay áo của anh: “Nghe thấy chưa? Anh tư đem gom tình yêu của cả thế giới rồi đưa em hết rồi đấy.”
Khương Tử Mặc nhẹ nhàng sờ đầu cô, “Em xứng đáng.”
Nhìn thấy có khách hàng đến tính tiền, nhân viên cửa hàng mới vội vã đi tới rồi nói xin lỗi với Khương Mạn. Nhưng ngay sau đó lại nhìn nhóm ba người Khương Mạn nhiều thêm vài lần.
Sau khi tính tiền xong ba người mới rời đi. Đột nhiên nhân viên cửa hàng gọi bọn họ lại.
“Ba vị xin đợi một chút, đây là quà lưu niệm của cửa hàng chúng tôi, xin quý khách nhận lấy.”
Sau khi Khương Mạn nhận được, nhìn thấy ở trong hộp bánh còn cắm một thẻ bảng nhỏ bên trên viết Nine Tiểu Man.
“Tấm thẻ này……”
Nhân viên cửa hàng ngại ngùng giải thích: “Chủ tiệm là người hâm mộ của ca sĩ Nine. Nine với em gái anh ấy đã đoàn tụ rồi đúng không? Cho nên anh ấy muốn làm một món quà coi như kỷ niệm, đằng sau tấm thẻ này còn có lời bài hát.”
“Chính là bài hát lúc nãy bật ở trong tiệm, là Nine viết cho em gái anh ấy, mọi người nghe thử đi nhé, hay lắm.”
“Cám ơn, rất có lòng.” Khương Tử Mặc mở miệng.