*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạc Hạc Hiên của hiện tại, không có một chút tình cảm nào đối với cô.
Giống như vậy, cô cũng không thể ôm quá nhiều tình cảm đối với anh!
Lúc này chính là chiến trường!
Advertisement
Trong chớp mắt, hai người đã đấu với nhau hàng chục hiệp, dùng nắm đấm của mình, đấu tay đôi.
Khương Mạn vừa mới áp chế được anh, lại cảm thấy sức mạnh của Bạc Hạc Hiên tăng lên mấy phần.
Hai người này càng đánh càng hăng.
Advertisement
Khi chân Khương Mạn đá lên đầu anh, liền bị Bạc Hạc Hiên túm lấy bàn chân.
Ngay lúc anh phát động công kích, Khương Mạn Mạn đột nhiên mượn sức, giơ chân kia lên như chiếc kéo, kẹp vào cổ anh, dùng sức cưỡi lên cổ anh, vặn người anh ngã xuống đất.
Sau một hồi nghỉ ngơi ngắn ngủi, cô lật người lại, kẹp lấy cổ họng anh, ngay sau đó Bạc Hạc Hiên đột nhiên khóa chặt eo cô. Đôi mắt vẫn đỏ ngầu như cũ. Há miệng cắn mạnh vào đầu vai của cô.
Khương Mạn rít vào một tiếng, cái đồ chết tiệt này! Anh còn cắn người nữa à!!!
Khương Mạn thúc đẩy dị năng, ngay khi năng lực trị liệu truyền vào trong cơ thể Bạc Hạc Hiên, cơ thể anh trở nên cứng lại một cách rõ ràng, lực cắn cũng buông lỏng ra một chút.
Trái tim đang treo lơ lửng của Khương Mạn rốt cuộc cũng buông được xuống.
Thật may mắn.
Năng lực trị liệu của cô có tác dụng đối với chứng phát cuồng của anh!
Sau ba phút, Bạc Hạc Hiên và cô vẫn duy trì tư thế ôm nhau. Bàn tay cô kẹp trên cổ họng anh vẫn không ngừng truyền năng lượng trị liệu qua.
Anh vẫn đang cắn đầu vai cô, nhưng không hề dùng sức, giống như chó già giữ xương, quyết không buông.
Bàn tay ôm lấy eo cô thì cứ như dây thép, gỡ mãi không ra.
“Bạc Hạc Hiên?”
Khương Mạn thử gọi tên của anh, nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Cô từ từ truyền ít dị năng lại, vừa mới dừng trị liệu lại nghe thấy tiếng gầm gừ tức giận, đầu vai lại bắt đầu đau.
Làm cô sợ hãi, phải vội vàng tiếp tục điều động dị năng trong cơ thể, dùng năng lực trị liệu để an ủi anh.
Quả nhiên là không lâu sau, Bạc Hạc Hiên lại dừng lại.
Đôi mắt đỏ ngầu của anh híp lại, trên mặt mang vẻ thỏa mãn giống như được cho ăn no, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.
Khương Mạn trợn mắt, trong tình huống này cô lại thấy hơi buồn cười.
“Rốt cuộc ai mới là chó săn hả……”
Cô nghi ngờ người đàn ông chết tiệt này coi năng lực trị liệu của cô thành bánh ngọt rồi.
Không cho ăn là sẽ cắn người!
“Bạc Hạc Hiên, anh là chó.” Khương Mạn nghiến răng mắng.
Với tình hình hiện tại, cô cũng không dám tùy tiện buông tay, may mà hiện giờ tóc độ tiêu hao khí huyết khi sử dụng dị năng đã không giống với trước kia.
Nhưng cứ tiếp tục thế này, thì cả người sẽ nhanh chóng sụp đổ thôi.
“Anh muốn hút khô em luôn hả……” Khương Mạn mắng.
Vào lúc này, cô chỉ đành cẩn thận không chế lượng dị năng, chuyển từ dòng dị năng nhỏ thành từng giọt, hiển nhiên ……