*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạc Hạc Hiên cười, không nói gì nữa.
Khương Tử Mặc suy tư một hồi, nhìn về phía Khương Mạn nói: "Tiểu Mạn... Em đã từng nghe giọng hát của mình chưa?"
"Khi hát em có thể nghe thấy giọng mình mà."
Advertisement
“Như vậy cũng không giống.” Anh ta lắc đầu: “ m thanh em nghe được khi hát chủ yếu là sự dẫn truyền qua xương, nhưng những gì bọn anh nghe thấy là sự dẫn truyền qua không khí”.
Khương Mạn đều hiểu những gì mà Khương Tử Mặc đã nói.
Nhưng vậy thì sao chứ? Cô cảm thấy giọng hát của mình khá ổn... không thể nói là chất giọng hay nhưng nhịp điệu vẫn rất chính xác!
Advertisement
Cho dù âm thanh được truyền qua không khí như thế nào thì cũng không quá khác biệt...
Khương Tử Mặc lấy điện thoại di động ra, anh ta đã ghi âm lại.
"Em nghe những gì mình vừa hát đi?"
Bạc Hạc Hiên nhướng mày, âm thầm... tránh ra xa một chút.
Chị Lam và Cố Trầm đột nhiên trở nên phấn khích.
Khương Tử Mặc nhấn nút play, ngay khi giọng hát như gọi hồn phát ra, con ngươi của Khương Mạn run lên. Còn chưa kịp nghe hết ba câu, cô đã vội vàng nhấn tạm dừng.
Không chắc chắn về những âm thanh vừa rồi nên cô hỏi ngược lại: "Đây là… giọng hát của em à?!" Không thể nào!
Khương Tử Mặc đau đớn gật đầu: "Không một từ nào đúng tông, cách phát âm của em không đúng, hơn nữa việc nhấn nhá luyến láy của em cũng có vấn đề."
Khương Mạn bĩu môi: “... Thật vô lý.” Cô không dám tin, chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó!
"Cũng có thể do dây thanh quản của em quá hẹp nên khi em hát những nốt cao thì giống như đang hét lên. Ở những nốt trung thì như bịt mũi và cười một cách kì quái, còn khi hát những nốt thấp thì như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng... "
Khương Tử Mặc nghiêm túc phân tích: "Có điều, âm vực của em không đủ rộng. Đối với người bình thường, cao hơn một quãng tám chắc chắn là không có vấn đề gì, nhưng em thì..."
Ánh mắt anh ta đầy vẻ khó xử: "Cảm giác khi em hát... giống như dây thanh quản đang dịch chuyển, nhảy qua lại giữa các quãng khác nhau."
"Em đã xem phim Hàng đầu sư của nước T và phim ma của nước H chưa?"
“… Ối?”Khương Mạn không hiểu tại sao lại liên quan đến phim điện ảnh.
Khương Tử Mặc: "Sự thay đổi âm vực của em khi hát rất giống với mụ phù thuỷ làm phép trong hai bộ phim đó. Có một loại cảm giác... tối tăm."
Khương Mạn: "..." Cám ơn.
Khương Tử Mặc định thần lại, nói đến vấn đề chuyên môn liền bị cuốn vào và quên mất đối tượng là em gái mình: "Tiểu Mạn, anh tư không có ý sỉ nhục em."
Khương Mạn: "... Ừm."
Chị Lam và Cố Trầm: "Phụt"
Đây là anh trai, là anh trai ruột!
Cuối cùng Khương Tử Mặc kết luận: "Tiểu Mạn, tốt hơn hết là em nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, nếu em thực thật muốn hát..."
Khương Mạn: "..." Cô chắc chắn rằng dây thanh quản mình không có vấn đề gì...
"Anh, anh đừng nói nữa, em sẽ không hát nữa." Khương Mạn dừng bài phát biểu của Khương Tử Mặc lại.
Phân tích kỹ lưỡng quá rồi. Khương Mạn bị chính mình làm cho kinh ngạc.
Khương Tử Mặc mím môi, đột nhiên thấp giọng nói: "Còn có một khả năng..."
“Khả năng gì vậy?” Cô cảm thấy mình không còn có khả năng gì nữa.
“Chẳng lẽ đây là một loại siêu năng lực vừa mới thức tỉnh của em sao, Tiểu Mạn?” Giọng nói của Khương Tử Mặc cực kỳ trầm.
Khương Mạn: "..."