Suốt quá trình đó, Khương Mạn không hề nói gì. Lúc này, anh mắt cô tuy cười nhưng như không cười giống như một con dao nhỏ đâm đến mức khiến cậu ta không thể ngẩng đầu lên.
"Cách kiếm tiền này buôn một lãi mười. Bảo nhi gia cậu thật sự rất giỏi."
Sau một hồi im lặng cuối cùng Khương Mạn bắt đầu tán thưởng.
Advertisement
Lời khen ngợi này khiến vẻ mặt của Khương Tiểu Bảo càng thêm xấu hổ.
"Chỉ cần kiếm được tiền là được rồi, em cũng không trộm không cướp!"
“Chà, cũng khá có đạo lý đấy.” Khương Mạn nhìn cậu ta rồi cười nhạo: “Hay là chúng ta cá cược thêm một lần nữa.
Advertisement
"Cá cược cái gì?"
"Đó là đám bạn chẳng ra gì của cậu sẽ thanh toán hóa đơn tối nay, được không?"
Khương Tiểu Bảo nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ: "Gì mà đám bạn chẳng ra gì, đều là anh em tốt của em đấy!"
Khương Mạn nhớ lần trước khi thằng nhóc này bị Khương Nhuệ Trạch đánh, những người chạy nhanh nhất là đám anh em tốt của cậu ta.
Cô cũng không nói những lời vô nghĩ nữa:
“Một chút nữa, nhóm bạn đó của cậu vào, cậu hãy vay tiền bọn họ, nói rằng mình đã trở mặt với gia đình nên đã bị khoá thẻ ngân hàng rồi.”
"Tốt nhất là nói rằng cậu đã phạm tội gì đó, gia đình cậu cũng không thể bảo vệ được nên sẽ gửi cậu ra nước ngoài, bảo bọn họ giúp đỡ cậu một chút."
Khương Tiểu Bảo trợn tròn mắt: "Đây không phải là đang lừa người à?!"
“Hoạn nạn mới biết chân tình.” Khương Mạn nhìn cậu ta với vẻ nghi ngờ: “Tình anh em sắt thép giữa những người đàn ông trưởng thành không bền như vậy sao? Hay chỉ là nhựa?”
"Cá cược thì cá cược!" Khương Tiểu Bảo hùng hổ nói, cậu ta không hề biết rằng mình không thể là đối thủ của Khương Mạn.
Để làm cho "vở kịch" này trở nên chân thực hơn, Khương Mạn và A Tam đi đến phòng bên cạnh.
Đương nhiên, cảnh tượng tình huynh đệ thật giả này sẽ không xuất hiện trên livestream.
"Chị ơi, hay là chúng ta đặt một thiết bị ở trong đó? Cư dân mạng đều muốn xem tình bạn giữa những đứa trẻ này bền chặt như thế nào."
Khương Mạn ngồi bắt chéo chân, lấy chiếc điện thoại cục gạch ra và chơi trò chơi con rắn.
"Giữ lại chút danh dự cuối cùng cho thằng nhóc đó đi."
Sau 30 phút, Khương Mạn bị những âm thanh ồn ào làm cho tỉnh giấc.
"Chị ơi! Đánh nhau! Đánh nhau rồi!!"
A Tam từ bên ngoài xông vào.
“A… đánh chết chưa?” Khương Mạn lau khóe miệng, như vẫn chưa tỉnh ngủ.
A Tam: "..." Chị muốn em nói gì đây?
Khương Mạn chậm rãi bước ra ngoài, nhìn thấy hai bên đang đánh nhau đã tạm thời bị kéo ra, lúc này tất cả đều phụ thuộc sự đấu khẩu của mồm miệng!
Sợi dây chuyền vàng lớn của Khương Tiểu Bảo bị kéo đứt, áo lông chồn trên người không cánh mà bay, khóe miệng có chút bầm tím.
Đối diện với cậu ta có ba tên, tất cả đều cao lớn, trên ngực và lưng có vài dấu chân, nặng nhất là chảy cả máu mũi.
"Ba thằng vô tình vô nghĩa chúng mày, xưa nay thiếu gia luôn coi chúng mày như bạn bè mà chúng mày lại coi tao là trò tiêu khiển!!"
"Vừa nghe nói vay tiền đã trở mặt, không nhận người quen nữa phải không! Còn nói sẽ báo cảnh sát bắt tao! Tao sẽ đánh chết chúng mày trước!! "
Ba tên công tử ở đối diện cũng không vừa, bị người khác kéo ra, chảy máu mũi chảy ròng ròng mà vẫn muốn giơ chân lên đá Khương Tiểu Bảo:
"Khốn kiếp, nếu không phải do cha mày thì ai thèm gọi mày là anh em chứ!"
"Tên ngu ngốc, nếu không phải vì xuất thân của mày, mày tưởng ai thèm quan tâm đến một thằng đần như mày!"