Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 193

Nhưng đáng tiếc là, tuy Đường Tinh Khanh vô cùng cảm kích những gì mà Tịch Song đã làm nhưng cô lại không có cách nào để thích anh ấy. Không biết vì sao nhưng cô không có cách nào để yêu bất cứ ai, đối với tình cảm sâu nặng của La Vinh Hiển và Tịch Song, cho dù hai người là hai kiểu tính cách khác nhau nhưng Đường Tinh Khanh không có cách nào để yêu bọn họ.

Không có cơ sở tình cảm, không có tình yêu, thì sao có thể ở bên nhau, cô đã không yêu họ thì sao có thể liên lụy họ chứ?

Những mà Đường Tinh Khanh cô nhất định phải đền đáp lòng tốt của Tịch Song dành cho hai mẹ con cô, nhưng cũng không cách nào trả hết được. Vì vậy khi Đường Tinh Khanh nghe thấy lời tỏ tình của Tịch Song thì cô chỉ biết im lặng.

Cô không thể nhẫn tâm làm tổn thương vị ân nhân đã chăm sóc cho mẹ con cô trong suốt sáu năm, nếu như trước kia không có Tịch Song thì cô cũng không thể thuận lợi rời khỏi Trung Quốc và đến sống ở Mỹ.

Đường Tinh Khanh vốn không thể làm tổn thương Tịch Song, thậm chí còn không thể nói nặng lời như đối với La Vinh Hiển...

Đường Tinh Khanh im lặng, chính là một kiểu từ chối, Tịch Song lẳng lặng ôm chặt cô một lúc rồi mới lưu luyến buông tay ra.

Hai người đều không muốn lên tiếng, làm cho bầu không khí có phần xấu hổ.

Đường Tinh Khanh cũng không biết phải nói gì, thậm chí không biết phải đối mặt với Tịch Song như thế nào, còn Tịch Song là vì quá đau lòng nên không muốn nói thêm gì nữa.

Trong khoảng thời gian này, trái tim anh ấy như bị dao cứa!

Hai người đều không nói lấy một lời, đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau lớn nhưu vậy, buổi tối, Đường Tinh Khanh còn cố ý xuống bếp nấu mấy món mà Tịch Song thích.

Mặc dù như thế nhưng Tịch Song vẫn rất lạnh lùng, có lẽ là anh ấy đã bị Đường Tinh Khanh làm tổn thương quá sâu.

Lúc đi ngủ, khi Đường Tinh Khanh hỏi Tịch Song xem anh ấy muốn ở khách sạn hay là ở đây thì Tịch Song mới lên tiếng: “Tôi về nhà ngủ, đợi em ngủ rồi tôi mới đi.”

Đúng rồi, anh ấy có một căn nhà ở trong nước.

Cô lại bắt đầu trở nên ngốc nghếch rồi, thế nhưng làm cho Tịch Song bằng lòng lên tiếng nói chuyện thì vẫn rất tốt, Đường Tinh Khanh xoay người trở về phòng để đi ngủ.

Bởi vì trong lòng có tâm sự nên Đường Tinh Khanh lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, con người cô chính là như vậy, chỉ cần có tâm sự là nhất định sẽ mất ngủ.

Đường Tinh Khanh nằm trên giường suốt một giờ đồng hồ, trong lòng đang nghĩ không biết Tịch Song ở bên ngoài đang làm gì, không phải là anh ấy nói là đợi cô đi ngủ thì anh ấy sẽ về sao? Lúc nào thì anh ấy đi? Hay là anh ấy đã đi rồi?

Đường Tinh Khanh đang nghỉ ngơi thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Đường Tinh Khanh sợ đến mức nhắm chặt mắt, giả vờ ngủ.

Tịch Song nhẹ nhàng đi về phía bên cạnh giường của Đường Tinh Khanh, thấy cô đã ngủ thì mới yên tâm nằm xuống bên cạnh và ôm cô vào lòng.

Hành động này của Tịch Song càng làm cho Đường Tinh Khanh hoảng sợ, nhưng khi cô thấy Tịch Song chỉ yên lặng ôm cô, chứ không có những hành động vượt rào thì dần dần thả lỏng, đồng thời cũng đoán được là Tịch Song muốn làm gì.

Tịch Song dịu dàng ôm Đường Tinh Khanh, anh ấy ngắm nhìn hàng lông mi cong vút, còn có dáng vẻ yên lặng của cô lúc ngủ thì trái tim lại càng thêm đau đớn.

Người phụ nữ mà anh tỉ mỉ bảo vệ trong suốt sáu năm trời, cuối cùng lại là của người khác, Tịch Song nghĩ đến đây thì càng cảm thấy không cam lòng.

Giọng nói của anh ấy trầm ấm và tràn đầy sức hút, lúc này lại vì cảm thấy đau khổ nên giọng nói càng thêm khàn khàn, anh ấy nhỏ giọng nói: “Tôi cho rằng trong suốt sáu năm nay, em đã coi tôi thành người một nhà, nhưng mà tôi không ngờ là em lại vẫn trở về bên cạnh Đông Phùng Lưu...”

“Đường Tinh Khanh... em rốt cuộc muốn tôi phải làm sao đây?”

“Em nói đi, tôi nên làm cái gì bây giờ?”

“...” Đường Tinh Khanh nhắm chặt mắt, không dám nhúc nhích, lại càng không dám lên tiếng trả lời.

Đường Tinh Khanh cảm thấy có lỗi với Tịch Song, dù sao anh ấy đã làm nhiều chuyện cho cô như vậy.

Tịch Song không được đáp lại nên chỉ biết thở dài, tiếng thở dài như bóp nghẹt lấy trái tim, làm cho Đường Tinh Khanh cảm thấy không nỡ.

Nhưng mà hình như cái mà Tịch Song muốn chính là kết quả này, Đường Tinh Khanh không lên tiếng thì chính là đã ngủ say, như vậy thì anh ấy có thể nói hết tất cả những tâm sự trong lòng.

Tịch Song nói tiếp: “Tinh Khanh, em biết không? Sáu năm trước, tôi vốn có cơ hội làm Đông Phùng Lưu bị thương nặng, làm cho hắn ta không thể gượng dậy nổi, làm cho hắn tan nhà nát cửa, sau này sẽ không còn cách nào để tồn tại trên thương trường và giới xã hội đen, không có cách nào để có thể ổn định lại...”

“Nhưng em có biết không? Tôi lại vì em mà từ bỏ một cơ hội tốt như vậy. Tôi muốn cùng với em tạo nên một gia đình hạnh phúc viên mãn, muốn nắm tay em đến già... Nhưng mà em lại không hề biết đến những điều này. Em không biết, tôi vì em mà buông tha cho kẻ thù nhiều năm của mình, từ bỏ kế hoạch bấy lâu nay của mình, buông tha việc trả thù Đông Phùng Lưu, làm trái lại với nguyên tắc của mình...”

“Em căn bản là không biết gì cả, sao em có thể biết được... Đến cả việc tôi đã làm những gì, từ bỏ những gì vì em, yêu em nhiều đến mức nào em cũng không biết...”

“Sau khi biết tin em về nước, tôi đã rất tức giận, rất thất vọng, tôi cũng không cam tâm, em cứ như vậy chạy về nước mà không hề bàn trước với tôi một tiếng, em biết lúc đó tôi đau lòng và tức giận như thế nào không? Tôi nỗ lực nhiều như vậy, làm nhiều chuyện như vậy mà em lại vẫn muốn trở về bên cạnh Đông Phùng Lưu! Còn tôi thì tính là thứ gì chứ?”

“Đường Tinh Khanh! Rốt cuộc là tôi có bất cứ vị trí nào trong trái tim của em không!”

Khi Tịch Song nói ra những lời này thì càng lúc càng kích động, tức giận, càng xoáy vào trái tim. Đường Tinh Khanh nghe thấy vậy thì cảm thấy không đành lòng, cô suýt chút nữa đã nghĩ quay lại, ôm chặt lấy Tịch Song, nằm trong vòng tay của anh mà liên tục xin lỗi.

Cô đã sớm biết Tịch Song có thù với Đông Phùng Lưu, chỉ là cô không biết tại sao Tịch Song lại hận Đông Phùng Lưu như vậy, thậm chỉ còn lập kế hoạch báo thù từ rất lâu rồi.

Cô càng không biết là ở một nơi mà cô không biết, Tịch Song đã hy sinh cho cô nhiều như vậy.

Nhưng mà những tiếng xin lỗi này lại bị cô chôn sâu ở trong lòng, cho dù cô có tỉnh lại rồi ôm lấy Tịch Song để an ủi anh ấy thì sao chứ, điều đó sẽ chỉ làm cho anh ấy cảm thấy khó chịu hơn, làm cho hai người càng thêm lúng túng.

Để cho anh ấy nói hết mọi điều trong lòng ra cũng tốt, ít nhất là anh ấy không cần phải giấu những điều này ở trong lòng.

Đường Tinh Khanh thầm cầu nguyện ở trong lòng, cả người tùy ý cho Tịch Song ôm vào trong lòng.

Khi mà Đường Tinh Khanh cho rằng anh ấy còn muốn gì đó thì anh ấy lại dừng lại, anh ấy giữ nguyên tư thế ôm lấy cô, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.

“...”

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa thì Đường Tinh Khanh mới mở mắt, áy náy nhìn về phía cửa.

Tịch Song... xin lỗi...

Tịch Song rời khỏi khu chung cư thì thấy một đám người mặc áo đen đang xếp thành một hàng ngang, phía sau là một chiếc Limousine màu đen, tất cả mọi người đều đứng đối mặt với Tịch Song.

Đám đàn em thấy Tịch Song đi từ trên tầng xuống thì lập tức đuổi theo, cung kính hỏi: “Đại ca, tình huống lúc này như thế nào? Phía bên Đông Phùng Lưu nên làm sao bây giờ?”

Tịch Song đi về phía chiếc xem, lạnh lùng nói: “Nếu như đã trở về thì kế hoạch lại bắt đầu lại từ đầu, tất cả mọi người đợi lệnh, sáu năm trước chúng ta có thể làm cho Đông Phùng Lưu bị thương nặng thì sáu năm sau cũng có thể, chỉ là... bây giờ chúng ta trước hết sẽ án binh bất động, tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Bình Luận (0)
Comment