Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 357

Nam Cường Thịnh lạnh mặt, nghiêm túc nói: "Chú muốn cháu nghĩ cách giúp chú, chứ không phải để cháu nói lung tung, lấy chú làm trò cười."

Đường Ngũ Tuấn mím môi, sau đó vừa xoa huyệt thái dương vừa nghĩ. Có điều vấn đề của Nam Cường Thịnh không phải chuyện nằm trong phạm vi năng lực của một hacker. Anh ta tùy tiện vơ đại một bác gái trên đường còn tốt hơn Đường Ngũ Tuấn. Xem ra Nam Cường Thịnh đúng là nóng nảy quơ bừa rồi.

Đường Ngũ Tuấn thở dài: "Nói cho cùng là chú sợ về sau không còn cơ hội nữa, sao chú lại nói vậy?"

"Hôm đó chú tiễn cô ấy ra khỏi bệnh viện, sau đó chú liền mời cô ấy, mới đầu cô ấy không đồng ý, nhưng có lẽ là suy nghĩ hồi lâu mới gửi tin nói đồng ý rồi. Tình huống thế này chú có muốn lỡ hẹn cũng chỉ sợ không còn cơ hội lần sau nữa."

Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện

Phương Minh phóng khoáng nhưng trong chuyện tình cảm đích thực là không nhạy bén. Cho dù cô có phản ứng lại thì đôi khi còn thẹn thùng hơn cả con gái, khác hẳn với tính cách thường ngày của cô. Vì vậy Nam Cường Thịnh cũng không phải lo hão.

"Vậy chú hoãn lại buổi hẹn với Doãn Thu Ngọc là được." Đường Ngũ Tuấn cuối cùng lại nói ra một ý kiến không hề có giá trị tham khảo.

"Được thế đã tốt, nhưng bên Doãn Thu Ngọc nói rõ rồi, chú chỉ có một cơ hội thôi. Tuy không biết cô ta tính toán gì nhưng vẫn phải thử xem."

Thực ra Nam Cường Thịnh nghĩ, đến người đã ly hôn với Đông Phùng Lưu là Đường Tinh Khanh còn có thể hi sinh vì tập đoàn Đông Phùng, anh ta đang là người đại diện của tập đoàn, không có lý do gì lại không đi tranh thủ cơ hội.

Hơn nữa Nam Cường Thịnh không giống Đường Tinh Khanh, anh ta không có thù riêng với Doãn Thu Ngọc.

Đường Ngũ Tuấn cảm thấy phụ nữ quả là sinh vật vô cùng phiền toái, còn khó phá giải hơn cả chương trình được bảo mật cao nhất.

Sau khi vắt óc suy nghĩ, Đường Ngũ Tuấn cũng thất bại lắc đầu: "Xin lỗi, chuyện này cháu cũng không biết xử lý sao. Nhưng cháu có thể đề cử cho chú một người."

Nam Cường Thịnh nghiêm túc lắng nghe.

"Đương nhiên chính là mẹ cháu. Mẹ cháu hiểu dì Phương, sao chú không đi tìm mẹ cháu trao đổi ấy?"

Đường Ngũ Tuấn nhìn Nam Cường Thịnh như nhìn kẻ ngốc, nghĩ mãi không ra người thông minh như Nam Cường Thịnh sao lại trở nên ngốc ngếch vậy. Chuyện của phụ nữ tất nhiên phải nhờ phụ nữ giải quyết rồi. Huống chi Đường Tinh Khanh cũng là người tâm tư tinh tế.

Một lời thức tỉnh người trong mộng, Nam Cường Thịnh cười nói: "Ừ nhỉ, thế mà chú không nghĩ ra, cơ mà..."

Đường Tinh Khanh dạo này tâm trạng không tốt, cứ thế đi hỏi có sợ sẽ quấy rầy cô không?

Đang do dự thì Đường Ngũ Tuấn đã lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Đường Tinh Khanh.

"Alo, mẹ à, con Ngũ Tuấn đây." Đường Ngũ Tuấn vừa nói chuyện với Đường Tinh Khanh đã lộ ra giọng ngây thơ non nớt, như thể mang theo máy đổi giọng vậy, Nam Cường Thịnh thấy rất thú vị.

Nhưng Nam Cường Thịnh không biết Đường Ngũ Tuấn đúng là có mang máy đổi giọng thật.

Đường Ngũ Tuấn đi thẳng vào vấn đề, nói vài câu đã thông báo đầu đuôi chuyện phiền phức Nam Cường Thịnh gặp phải cho Đường Tinh Khanh.

Đường Tinh Khanh vốn đang suy sụp tinh thần vậy mà bật cười trong điện thoại, cô vẫn luôn muốn tác hợp cho Nam Cường Thịnh và Phương Minh, vốn tưởng hai người này không thành rồi, thế mà không ngờ họ lại dính vào nhau. Thật không thể không nói là do vận mệnh.

Biết chị em tốt Phương Minh nhà mình đã sắp đến gần hạnh phúc, Đường Tinh Khanh tất nhiên vô cùng vui vẻ. Có điều bây giờ cô làm thế nào để Nam Cường Thịnh lỡ hẹn vẫn không làm Phương Minh cảm thấy thất vọng.

Cho dù là Đường Tinh Khanh hay Nam Cường Thịnh thì đều phân biệt rõ chuyện lớn và chuyện nhỏ, vì thế lần này nhất định phải đi gặp Doãn Thu Ngọc trước. Không thể để Nam Cường Thịnh đi vào lại gặp phải nguy hiểm...

"Chỉ tò mò không biết Doãn Thu Ngọc rốt cuộc định làm gì." Đường Tinh Khanh cũng khó hiểu giống hai người kia.

Đường Ngũ Tuấn không nhịn được thúc giục: "Chuyện này không quan trọng, mẹ chỉ cần nói cho chú Thịnh xem giờ nên làm thế nào là được. Mẹ là chị em với dì Phương, không ai hiểu dì ấy hơn mẹ."

Đường Tinh Khanh nói khẽ: "Ừm, cũng phải, nếu lỡ hẹn như vậy Phương Minh nhất định sẽ có khúc mắc, hơn nữa không chừng còn hiểu nhầm Nam Cường Thịnh đang trêu ghẹo cô ấy."

"Mẹ, có phải mấy ngày mẹ không nói chuyện rồi không, hôm nay phải nói bù mấy ngày kín miệng đấy. Mẹ nhanh lên đi, chú Thịnh đang rất nôn nóng đó."

Đường Ngũ Tuấn vừa nói điện thoại vừa nháy mắt với Nam Cường Thịnh.

Có điều trong mắt Nam Cường Thịnh, nụ cười này không hề đáng yêu mà còn có ý giễu cợt.

"Đơn giản thôi, để Phương Minh lỡ hẹn trước là được rồi." Đường Tinh Khanh bất giác nở nụ cười: "Phương Minh chính là một người rất nghĩa khí."

"Ý mẹ là, mẹ đi hẹn dì Phương?" Đường Ngũ Tuấn mở to mắt, cảm thấy rất khó tin nhưng cũng rất có lý.

"Ơ ơ, không đúng. Mẹ hẹn dì Phương nhất định sẽ đến à? Vậy không phải là dì ấy đá chú Thịnh hay sao?"

Đường Ngũ Tuấn lắp bắp, thực ra trong lòng cậu nghĩ, chẳng lẽ mẹ cậu lại tự tin cho rằng mình quan trọng hơn Nam Cường Thịnh?

Đường Tinh Khanh nói: "Mẹ nói rồi mà. Phương Minh rất nghĩa khí, cùng lắm thì nói mẹ tâm trạng không tốt, hẹn dì ấy đi uống rượu, mẹ không tin dì ấy lại từ chối mẹ."

Đường Tinh Khanh tự tin bật cười, gương mặt tái nhợt đã lâu lại có chút hồng hào, đôi mắt híp lại, không thấy có vẻ gì là tâm trạng kém cả.

"Cái này, mẹ cũng thật là hư quá..."

"Hử?"

"Nhưng đây đúng là kế hay, cứ quyết định vậy nhé, mẹ gọi cho dì Phương ngay đi." Nói xong Đường Ngũ Tuấn cúp điện thoại, nằm nhoài ra ghế thở phào nhẹ nhõm.

Nam Cường Thịnh chẳng hiểu ra sao: "Sao lại thế? Chưa hỏi chú đã quyết định thay rồi. Ngũ Tuấn, cháu càng lúc càng to gan đó."

Đường Ngũ Tuấn căn bản không hề sợ bản mặt nghiêm túc của Nam Cường Thịnh, cậu trừng mắt, nói từng câu từng chữ: "Chú Thịnh, chú có còn muốn kết thúc hoàn hảo không?"

Nam Cường Thịnh cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Rồi rồi, Tinh Khanh nói thế nào? Nói cho chú nghe đi."

Thấy Nam Cường Thịnh trông như một chuyên gia tình báo tò mò, Đường Ngũ Tuấn cảm thấy rất thú vị, thế là lại vòng vo.

Đường Ngũ Tuấn cầm cốc trà lên, học người lớn nhấp một ngụm nhỏ. Nhưng vị trà quả thực khó mà nuốt được, vì vậy hàng mày cậu nhóc cau lại, không nhịn được nói: "Tóm lại, chú cứ đợi điện thoại là được."
Bình Luận (0)
Comment