Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 373

Đương nhiên, cũng rất có thể là vì đang ở trước mặt Đường Tinh Khanh cô nên mới như vậy. Nghĩ tới đây, Đường Tinh Khanh động lòng ích kỉ, cô thật sự hi vọng Đông Phùng Lưu chỉ dịu dàng và thú vị như vậy đối với một mình cô. 

Hai người thi thoảng đùa giỡn, có lúc lại tình cảm đến mức Đường Tinh Khanh cảm thấy lúng túng. Một bình rượu đỏ dần thấy đáy sau những ly rượu giao bôi liên tục. 

Tửu lượng của Đường Tinh Khanh vẫn luôn rất tốt, thế nhưng rượu hôm nay hình như rất dễ khiến người ta say, cộng thêm bầu không khí đầy hơi men và ánh nến mờ ảo ở đây, Đường Tinh Khanh đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt. 

Có điều Đường Tinh Khanh lại rất thích cảm giác chóng mặt này, dường như nó có thể làm cho cảnh tượng như mộng ảo này càng trở nên chân thực hơn. Trong bầu không khí đầy hơi men này, nhìn thấy nụ cười khiến cho cô cảm thấy yên tâm của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh nhận ra rằng đây chính là thứ hạnh phúc mà cô vẫn luôn tìm kiếm. 

La Vũ Hạo không thể cho cô, Tịch Song cũng không thể cho cô, ở trên thế giới này, chỉ có Đông Phùng Lưu của hiện tại mới có thể khiến cô gửi gắm cả trái tim. 

Bữa tối dưới ánh nến của hai người kéo dài đến khuya, thật ra phần lớn thời gian hai người đều chìm đắm trong bầu không khí kỳ diệu kia mà thôi. 

Sau bữa ăn tối thì đã là đêm khuya, Đông Phùng Lưu dắt tay Đường Tinh Khanh ra khỏi nhà hàng, ánh trăng trên bầu trời thành phố vẫn còn rất sáng, chiếu xuống từng luồng sáng rực rỡ, kéo chiếc bóng của hai người ra thật dài. 

"Cứ đi như vậy đi, đi với em." Đường Tinh Khanh hé miệng cười, cô đong đưa cánh tay của Đông Phùng Lưu, giống như một thiếu nữ đang làm nũng vậy. 

Còn ở trong mắt của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh lúc này còn trẻ trung và đáng yêu hơn cả thiếu nữ. 

"Ừ." Đông Phùng Lưu nắm chặt tay của Đường Tinh Khanh, hai người vai kề vai, thong thả bước đi trên con đường bốn bề vắng lặng. 

Không có sự náo nhiệt, sầm uất của ban ngày, giống như khi màn đêm hạ xuống thành phố này chỉ còn có hai người bọn họ vậy. 

Đường Tinh Khanh cảm nhận bàn tay mình đang được Đông Phùng Lưu nắm chặt, cô mơ hồ cảm thấy mình trở thành trung tâm của cả thế giới, lại thêm tác dụng của cồn nên sự e thẹn của Đường Tinh Khanh đã không còn, cả khuôn mặt cô đều là nụ cười vui vẻ và hạnh phúc. 

Bên lề đường là hai hàng cây cao to lẳng lặng đứng thẳng trong đêm, chứng kiến hai người hạnh phúc nhất thế giới đang bước đi mà không cần quan tâm đích đến. 

Họ vẫn luôn rất yên tĩnh, Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu đều không nói gì, đa số thời gian hai người đều nghĩ về đối phương, có lúc lại giống như có thần giao cách cảm vậy, hai người quay đầu nhìn nhau rồi nở nụ cười. 

Đêm dần khuya, trên bầu trời tối đen, gió đã đưa mây che ánh trăng lại, sau đó gió lại bay xuống khỏi bầu trời, gào thét rồi thổi qua bên cạnh hai người. 

"Lạnh quá đi." Đường Tinh Khanh không tự chủ ôm chặt hai vai mình: "Hơn nữa hình như em cũng hơi mệt rồi." 

Đông Phùng Lưu nhìn xung quanh, ở cách đó không xa có một cái hồ, thế là anh bèn kéo Đường Tinh Khanh chạy đến bên hồ, hai người ngồi trên thảm cỏ ven bờ. 

Đông Phùng Lưu cởi áo của mình ra rồi khoác thêm cho Đường Tinh Khanh, sau đó lại ôm chặt cô vào trong lồng ngực. 

Thời tiết thật đẹp, bây giờ mặt trăng lại đúng lúc chui ra khỏi mây đen, ánh trăng rơi xuống mặt hồ sáng rực như tấm gương, khi gió vừa thổi tới sẽ vỡ thành một mảng lớn, từng chấm nhỏ li ti, đẹp đến mức nơi đây dường như không phải là trần gian vậy. 

"Còn sống thật tốt, còn sống mới có thể ôm em và cùng nhau nhìn ngắm thế giới xinh đẹp này." Đông Phùng Lưu ngẩng đầu, như đang kể về niềm hạnh phúc của mình với ông trời. 

Lúc này Đông Phùng Lưu giống như một người đã hoàn thành sự nghiệp lớn, nhưng lại vừa giống như một đứa trẻ lần đầu nhìn thấy biển rộng. 

Đường Tinh Khanh ngả vào lồng ngực anh, nghe tiếng gió chầm chậm thổi vào hồ nước, cô nhắm hai mắt lại cười nói: "Đây là cảm nghĩ của ngài Đông Phùng khi vừa thoát khỏi cơn bệnh nặng sao?" 

Đông Phùng Lưu gật đầu thật mạnh, sau đó lại vùi đầu vào tóc của Đường Tinh Khanh ngửi với dáng vẻ mê say. 

"Đúng vậy, có thứ mất đi rồi mới biết nó quý giá đến nhường nào, giống như em, giống như mạng sống. Anh đã nhận ra, em và mạng sống của anh chính là hai sự tồn tại quan trọng nhất." 

Đường Tinh Khanh làm bộ che miệng lại, ra vẻ khó tin nói: "Oa, quan trọng như vậy sao." 

Có thể là Đông Phùng Lưu không quen với một Đường Tinh Khanh dễ thương như vậy, trước đây nếu Đường Tinh Khanh không phải là thùng thuốc súng vừa chạm vào đã nổ thì cũng là một cô gái cương trực giống như chú trâu bướng bỉnh, lúc tâm trạng tốt thì nhiều nhất cũng chỉ là miệng nói phải mà lòng nghĩ trái. 

Trong mắt của Đông Phùng Lưu có sự ngạc nhiên và vui mừng, anh nhẹ nhàng vuốt cái mũi xinh xắn của Đường Tinh Khanh, dịu dàng nói: "Chính là quan trọng như thế, em xem anh vừa mới khỏi cơn bệnh nặng, lại mắc phải căn bệnh tổng hợp tên là Đường Tinh Khanh, em nói xem anh có khổ hay không?" 

"Anh khốn nạn lâu như vậy rồi, cũng phải cho anh khổ một lần." Đường Tinh Khanh lại chui vào trong lồng ngực của Đông Phùng Lưu lần nữa, cô cảm thấy như mình đang ôm cả thế giới vậy. 

"Này, Đông Phùng Lưu!" Giọng Đường Tinh Khanh có vẻ hơi mệt mỏi. 

"Ừ?" Đông Phùng Lưu cầm vài sợi tóc đen của Đường Tinh Khanh trong tay, dịu dàng đùa nghịch. 

Giọng Đường Tinh Khanh lại vang lên: "Đêm nay chúng ta không về nhà có được không? Em muốn ở đây, cùng với anh." 

Đông Phùng Lưu mỉm cười: "Vậy em không được ngủ, nếu em ngủ thì anh phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh phải ngắm trăng cả đêm ư?" 

Đường Tinh Khanh ngồi thẳng dậy, nói với vẻ xin xỏ: "Nhưng người ta buồn ngủ..." 

Đường Tinh Khanh đã không có cơ hội để nói hết lời, bởi vì khi cô vừa ngẩng đầu lên, mở mắt ra đã phát hiện đôi môi của mình bị Đông Phùng Lưu hôn lên. 

Đông Phùng Lưu vừa nhẹ nhàng cắn đôi môi của Đường Tinh Khanh, vừa nói một cách mơ hồ: "Ánh trăng đẹp thế này, chẳng lẽ không nên như vậy à?" Sau đó lại là một nụ hôn dịu dàng mà bỏng cháy. 

Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy môi mình nóng lên, trái tim run rẩy mấy lần, có điều cô cũng nhanh chóng nhắm mắt lại, hai tay bám chặt bờ vai rộng của Đông Phùng Lưu. 

Đông Phùng Lưu càng hôn lại càng say sưa, anh ôm chặt cô vào trong lồng ngực của mình, thế nhưng nụ hôn vẫn dịu dàng và thong thả như vậy. 

Hơi thở nam tính mà mãnh liệt bao trùm Đường Tinh Khanh, cô thả lỏng cơ thể, tùy ý để cho Đông Phùng Lưu dùng cách thức dịu dàng kia mà chiếm lấy. 

Hơi thở của Đông Phùng Lưu càng ngày càng nặng nề hơn, khi anh thành công tách được hàm răng của Đường Tinh Khanh, nghe được âm thanh yểu điệu đó của cô càng khiến anh cảm thấy khó đè nén được ngọn lửa đang bốc cháy trong lòng. 

Có điều dù sao hai người họ cũng đang ở bên hồ, cho dù không có ai thì Đông Phùng Lưu cũng không dám làm điều gì quá đáng, anh chỉ tiếp tục hôn Đường Tinh Khanh như vậy mà thôi. 

Trong nụ hôn tràn ngập tình ái này, Đường Tinh Khanh hoàn toàn giải phóng bản thân, Đông Phùng Lưu cũng biểu đạt mình một cách trọn vẹn hơn so với lúc trước. 

Sau khi kết thúc, Đường Tinh Khanh đỏ mặt, trái tim vẫn còn đang đập liên hồi. Lúc này ở trong lòng Đường Tinh Khanh không chỉ có một con nai đang chạy loạn thôi đâu, tính thế nào đi chăng nữa, ít nhất cũng phải có mấy chục con. 

Đông Phùng Lưu mỉm cười nhìn Đường Tinh Khanh nói: "Khụ khụ, có phải là còn chưa hết hứng hay không? Nếu em muốn ở đây thì cũng được đó." 

Đường Tinh Khanh lườm anh một cái, cô không có phản bác, trái lại còn oán giận nói: "Còn không phải là do anh làm ra? Đồ háo sắc." 

Đông Phùng Lưu cười ha hả nói: "Đúng vậy, anh chính là đồ háo sắc đó, lẽ nào em không thích sao?" 

Cả người Đường Tinh Khanh đều ngả vào trong lồng ngực của Đông Phùng Lưu, cô nhẹ giọng nói: "Thích cái đồ háo sắc là anh đó." Sau đó vậy mà cô lại bỏ Đông Phùng Lưu một mình rồi ngủ thiếp đi. 
Bình Luận (0)
Comment