Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 392

Nam Cường Thịnh cũng không tự chủ được mà nói ra những lời này, còn bị Phương Minh ngắt lời đồng thời nói là buồn nôn, anh ta cũng rất buồn phiền, tự trách mình nhiều lời. 

"Thật xin lỗi." 

Ngoại trừ xin lỗi ra thì Nam Cường Thịnh không tìm ra lời nào khác để nói. 

Phương Minh cũng không trả lời câu xin lỗi này của Nam Cường Thịnh, ngay sau đó hai người liền rơi vào cảnh yên lặng lúng túng. Trước đó Nam Cường Thịnh còn cảm thấy sự mập mờ và tia sáng vừa đúng lúc làm cho bầu không khí càng thêm cháy bỏng. 

Hai người đều giống nhau, lời nói đều ra đếncổ họng rồi nhưng cũng không thể nói thẳng. Mặc dù hai người gần trong gang tấc nhưng khoảng cách của trái tim như ở hai đầu trái đất vậy. 

Không biết im lặng bao lâu, Nam Cường Thịnh thầm nghĩ như vậy không phải là cách hay, bởi vậy phải nói gì đó. 

"Xin lỗi." 

Nghĩ tới nghĩ lui Nam Cường Thịnh lại lặp lại một câu như vậy. 

Phương Minh dường như bị dáng vẻ ngượng ngùng của Nam Cường Thịnh chọc cười nhưng nụ cười kia chỉ duy trì một giây, ngay sau đó liền nghiêm mặt nói: "Đã xin lỗi bao nhiêu lần rồi, tôi nói là tôi tha thứ cho anh mà." 

Nhưng căn bản là không hề nhìn ra cô có bất kỳ dấu hiệu nào như đã tha thứ cho tôi, Nam Cường Thịnh thầm oán, nhưng vẫn ngượng ngùng gật đầu cười. 

"Đúng rồi, tôi đem cho em cái này." 

Nam Cường Thịnh đẩy bó hoa hồng trên bàn về phía Phương Minh. 

up trên app mê tình truyện 

"Hả? Tôi tưởng là đồ trang trí trong phòng, là anh đem đến sao? 

Có vẻ rốt cuộc cũng có thể tìm được chuyện để nói nên giọng của Phương Minh cũng lộ ra vẻ thả lỏng một chút, nhưng khi cô ấy nhìn thấy bó hoa kia là hoa hồng đỏ, cô ấy lại do dự không biết có nên nhận lấy hay không. 

Dù Phương Minh có tùy tiện nhưng cũng hiểu hoa hồng đỏ là đại diện cho điều gì, cô ấy ấp úng một lúc lâu, ngẩng đầu lên thấy Nam Cường Thịnh cũng đang lúng túng như vậy, nói: "Này, sao anh lại chọn hoa hồng đỏ cho tôi thế?" 

Quả nhiên vẫn hỏi tới chuyện này. 

Nhưng rốt cuộc Nam Cường Thịnh cũng không thể giải thích vì sao lại mua bó hoa này, hoặc là anh ta không muốn giải thích quá rõ ràng. 

"Loại hoa này không thể tặng bừa đâu, mặc dù tôi không hiểu rõ mấy thứ này cho lắm nhưng hiểu biết thông thường như vậy thì vẫn có." 

Khuôn mặt thẹn thùng của Phương Minh phình lên tức giận, nhưng thật sự là đang tức giận hay đang do dự, không ai có thể biết được. 

Lúc này hai người lại rơi vào im lặng, mỗi người họ đối với đối phương mà nói đều là môt sự tồn tại không rõ ràng, ngay cả một câu hay một động tác đều muốn hiểu rõ ý nghĩa thực sự nhưng ở phương diện khác lại là sự mập mờ. 

Nói một cách khác thì đúng là vô cùng xứng đôi. 

Nhưng cứ im lặng như vậy cũng không phải là cách. 

Nam Cường Thịnh chuẩn bị nói dối, anh ta cười nói: "A, không nhớ rõ lắm, có lẽ là các loại hoa khác trong cửa hàng đều bán hết rồi." 

Thật là một lời nói dối ngu xuẩn, các loài hoa khác làm sao có thể bán hết được khi trong tiệm vẫn còn hoa hồng, sự giải thích gượng ép này căn bản không thể khiến người ta tin tưởng được. 

Nhưng kỳ lạ là Phương Minh lại tin, cô ấy gật đầu nói: "Được thôi..." 

Có lẽ Phương Minh không nghĩ nhiều, có lẽ Phương Minh cảm thấy hoa hồng đỏ thật sự là một lựa chọn tốt, về nguyên nhân, nếu thật sự là như những gì hoa hồng đỏ biểu lộ thì có lẽ cũng không tệ. 

Sau dó hai người lại rơi vào im lặng. 

Phương Minh lúng túng thở dài nói: "Vốn định đến để uống rượu với Tinh Khanh, chuyện của chúng ta đã xử lý xong rồi vậy thì tôi đi trước." 

Nam Cường Thịnh có chút không nỡ, cho dù có im lặng giày vò thì anh ta vẫn muốn ở lại nhưng mà lời nói của Phương Minh cũng có căn cứ, căn bản không có lý do để từ chối. 

"Vậy... được rồi, sau này nhớ tìm tôi và Tinh Khanh chơi nhiều hơn nhé." Nam Cường Thịnh cũng thở dài một cái. 

"Tôi biết rồi." 

Nói xong Phương Minh chuồn ra khỏi phòng như chạy trốn, đến khi bóng lưng của Phương Minh biến mất Nam Cường Thịnh mới phát hiện ra bó hoa hồng tặng cho cô ấy vẫn ở trên mặt bàn, Phương Minh không cầm đi. 

Nhưng mà ngẫm lại thì cũng nên như thế, đi xin lỗi mà tặng hoa hồng đỏ nghĩ thế nào cũng thấy không đúng lắm, trong lòng Nam Cường Thịnh mặc dù không thoải mái nhưng vẫn thuyết phục mình không cần để ý đến chuyện này, dù sao Phương Minh tha thứ cho anh ta đã là không tệ rồi. 

Lúc Nam Cường Thịnh đang ngẩn người thì phía bên ngoài phòng phát ra tiếng xột xoạt, trong lòng anh ta khẽ rung động, thầm nghĩ không phải là Phương Minh quay trở lại lấy bó hoa hồng bỏ quên chứ? 

Nam Cường Thịnh cuống quít chạy ra khỏi phòng nhìn, phát hiện trong hành lang chỉ có nhân viên quán rượu, có thể là tiếng động do bọn họ phát ra. 

Nhưng trong lòng Nam Cường Thịnh lại cảm thấy không yên tâm, sau khi anh ta tính tiền đi ra khỏi quán rượu vẫn cảm thấy không yên tâm. 

Xe dừng ở ven đường, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, Nam Cường Thịnh định đến tập đoàn Đông Phùng tìm Đông Phùng Lưu tâm sự, nếu như có thể hẹn cậu ấy đi uống rượu thì còn tốt hơn. 

Nhưng sau khi khỏi bệnh Đông Phùng Lưu lại trở thành người đàn ông tốt lo cho gia đình liệu có đồng ý đi với anh ta không lại là một chuyện khác. 

Tay Nam Cường Thịnh vừa chạm vào tay nắm cửa xe, một cây gậy màu đen đột nhiên lao vút tới đánh anh ta từ phía sau. 

Nam Cường Thịnh cảm thấy gáy lạnh buốt, dự cảm không yên trong lòng anh ta dâng cao, khi anh ta nhìn thấy bóng đen xuất hiện phía sau trên cửa kính xe đã có cảnh giác. 

Choang! 

Một cây gậy bóng chày đập tới, lực và tốc độ đều rất mạnh, lập tức đập nát cửa kính xe. 

Nam Cường Thịnh vốn là mục tiêu của nó liền vọt sang bên cạnh. 

Nam Cường Thịnh quay đầu lại phát hiện ra một người mặc trang phục đua xe đội mũ lưỡi trai, trong tay cầm theo một cây gậy bóng chày đỏ mắt nhìn mình. 

Loại lưu manh như vậy Nam Cường Thịnh gặp nhiều rồi, nhưng có gan ra tay với anh ta thật sự không có mấy người. 

"Muốn chết à?" 

Nam Cường Thịnh híp mắt, không hề sợ sệt khi thấy vũ khí trong tay người thanh niên. 

Người thanh niên kia cười nhạt một tiếng, con ngươi trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh, nghiêm nghị nói: "Không ngờ phản ứng của loại công từ nhà giàu như mày không tệ, chỉ có điều mày phải hối hận vì đã coi thường người khác." 

Người thanh niên vừa nói dứt lời, cũng nhiều lời với Nam Cường Thịnh, trực tiếp nghiêng người nhấc gậy bóng chày lên đánh về phía cằm của Nam Cường Thịnh. 

Nam Cường Thịnh theo bản năng lùi về phía sau, nhưng vừa lùi về phía sau một bước cơ thể đụng trúng chiếc xe. 

Gậy bóng chày vụt đến như một cơn gió, Nam Cường Thịnh thấy đầu trống rỗng, cố gắng nghiêng đầu về phía sau. 

Phù! 

Một trận gió như con dao lướt qua đầu Nam Cường Thịnh nhưng may mắn không làm anh ta bị thương. 

Sau đó Nam Cường Thịnh liền đánh lại, anh ta nhân lúc người thanh niên còn chưa thu hồi lại gậy bóng chày, nhanh chóng lao đến trước mặt người thanh niên đánh một quyền vào bụng của hắn. 

Người thanh niên đau đến nhe răng nhưng lại cố gắng không phát ra tiếng kêu đau đớn nào. 

Nam Cường Thịnh đẩy người thanh niên ra, tiếp tục đá một cú thật mạnh về phía bụng dưới của hắn. 

Nhưng Nam Cường Thịnh không ngờ rằng tên côn đồ này có kỹ năng, nhanh chóng xoay người né cú đá của Nam Cường Thịnh, ngay sau đó ném gậy bóng chày trong tay ra, đánh về phía Nam Cường Thịnh. 
Bình Luận (0)
Comment