Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 415

Tên bắt cóc với vẻ mặt mất kiên nhẫn ở trước cửa sắt mở một cửa sổ nhỏ, gần như vừa hay chỉ lộ ra nửa khuôn mặt không trọn vẹn. 

“Nhóc muốn chết có phải không, chưa từng làm con tin cũng từng xem phim chứ, nhóc không biết kết cục của việc chọc giận bọn ta sao? Dẫu sao chuyện giết con tin cũng không phải là chưa từng xảy ra, nhóc thật sự muốn thử sao?” 

Đối mặt với lời đe dọa của tên giặc cướp, Đường Ngũ Tuấn chỉ cười một tiếng, cậu khinh thường nói: “Các người không phải đã điều tra qua tình hình của tôi rồi sao? Daddy tôi là Chủ tịch của tập đoàn Đông Phùng, tôi đáng tiền như vậy sẽ không tin các người thật sự có thể nỡ lòng giết con tin đâu.” 

Tên bắt cóc á khẩu không nói được gì, Đường Ngũ Tuấn nói rất đúng, nhưng hắn lại không muốn chịu thua, vì vậy lạnh lùng nói: “Cho dù không thể giết con tin, nhưng đánh ngươi trầy da tróc thịt cũng không phải là vấn đề, ngươi không sợ sao?” 

Đường Ngũ Tuấn vẫn không thèm để ý nói: “Cũng đã không tiếc cho tôi thêm đồ ăn, tôi vẫn thật không tin chú có thể giơ tay đánh tôi. Nhìn dáng chú cũng không phải là ông chủ nhỉ, ông chủ của chú nhất định đã dặn dò chú phải đối xử tốt với tôi…” 

Hai con mắt lộ ra của tên bắt cóc đó trợn tròn như mắt bò, hắn luôn cảm thấy đứa trẻ này có thể dò xét thế giới nội tâm của hắn vậy, lại tỏ ra có chút sợ hãi. 

Đoán là cũng không muốn nói chuyện thêm với tên nhóc nguy hiểm này, tên bắt cóc vội vàng hỏi: “Ngươi nói đi, ngươi lại muốn ăn gì?” 

Đường Ngũ Tuấn vỗ lên bụng căng của mình sau đó lắc đầu nói: “Tôi đã ăn no rồi, cảm ơn đã khoản đãi. Nhưng người lớn các người khi no đủ lại sinh lòng dâm dục, tôi vừa ăn no liền muốn chơi trò chơi.” 

Tên bắt cóc đó khẽ cười nói: “Trò chơi? Nhóc nhớ kỹ bây giờ nhóc có phải kẻ bắt cóc hay không, nhóc chấn động mình là tiểu tổ tông à?” 

Đường Ngũ Tuấn bất đắc dĩ nói: “Chơi một trò chơi thì thế nào?” 

Tên bắt cóc đó cười hì hì, dường như nhìn thấu ý định của Đường Ngũ Tuấn, hắn không chút giấu giếm nói: “Chuyện của nhóc người khác không biết, nhưng ta lại biết. Ta không cảm thấy giao điện thoại vào tay một tên hacker là quyết định thông mình gì.” 

Đường Ngũ Tuấn giả bộ làm vẻ tiếc nuối nói: “Haiz, hóa ra là vậy, nhưng nếu như chú vẫn lo lắng về điều này, chú có thể tháo thẻ trong điện thoại ra, mạng cũng tắt rồi mà.” 

Tên bắt cóc đó cười nhìn Đường Ngũ Tuấn hồi lâu, đúng lúc Đường Ngũ Tuấn cảm thấy không có hy vọng, tên bắt cóc lại đồng ý, hắn nói: “Được, nhóc đợi đó cho ta, đừng gây rối nữa.” 

“Cảm ơn chú bắt cóc.” 

Đường Ngũ Tuấn ngây thơ chớp mắt, sau đó đợi sau khi cửa bị đóng vào lạnh lùng cười: “Thật đúng là dễ dàng trúng kế, ngu xuẩn.” 

Rất nhanh chóng lỗ nhỏ trên cửa sắt lại được mở ra, từ trong lỗ nhỏ trượt vào một chiếc điện thoại, Đường Ngũ Tuấn thấy vậy vội vàng nhận lấy. 

Tên bắt cóc cười nói: “Nhóc cứ việc chơi từ từ, cái này thích hợp cho trẻ con chơi nhất.” Nói xong liền đóng cửa rời đi, hơn nữa Đường Ngũ Tuấn lại loáng thoáng còn nghe được một tràng cười, cậu không biết là mình nghe nhầm hay có chuyện gì. 

Đường Ngũ Tuấn vui vẻ cầm điện thoại, chỉ cần có điện thoại là có thể kết nối mạng, sau đó chỉ cần thông báo với bố và mẹ, chờ cứu viện là được. Mọi thứ đều nằm trong bàn tay. 

Nhưng khi Đường Ngũ Tuấn mở chiếc điện thoại này lại là một dải đen, cùng với sự sáng lên của màn hình, một bài hát lại từ trong điện thoại vang lên. 

Nếu như không nghe nhầm, lại là bài “Quả táo nhỏ”. 

Đường Ngũ Tuấn chăm chú nhìn chiếc điện thoại này, đưa ra một kết luận khiến người ta kinh ngạc, chiếc điện thoại này lại là điện thoại đồ chơi của trẻ con. Nói cách khác, thứ đồ này căn bản không có chút liên quan gì với mạng, đương nhiên cũng không thể dùng để chạy trốn. 

Đường Ngũ Tuấn tức đến mức đập tan chiếc điện thoại đồ chơi đó lên trên đất. 

Cậu tức giận không phải bởi vì không có cách nào trốn chạy, mà là cậu thật sự cảm nhận được mình bị tên bắt cóc này đùa bỡn. Người bắt cóc cậu dường như biết rất rõ tình hình của cậu, hơn nữa không phải đối phó một cách đơn giản với cậu, mà còn dùng cách này để giễu cợt cậu. 

Đường Ngũ Tuấn nhìn cửa sắt bị đóng đó, nếu như có thể soi gương, cậu rất có khả năng sẽ phát hiện ra mặt của mình đều đã đen rồi. 

Đường Ngũ Tuấn tức đến mức đi đi lại lại trong phòng tối, căn bản là không rảnh rỗi, còn thường giẫm nát chiếc điện thoại chết tiệt trên mặt đất cho hả giận. 

Cậu quả nhiên không gõ cửa làm phiền tên bắt cóc đó nữa, nhưng sau đó tên bắt cóc lại chủ động mở cửa làm phiền Đường Ngũ Tuấn. 

“Chẹp chẹp, nhóc con, chơi điện thoại thế nào, hì hì…” 

Trong giọng nói thô bỉ của tên bắt cóc kia đều là nụ cười giễu cợt, Đường Ngũ Tuấn trừng mắt nhìn hắn, tức anh ách ngồi xuống đất, một chữ cũng không nói, cũng không có tâm trạng mắng người nữa. 

“Chà, trẻ con có lẽ rất thích chơi kiểu điện thoại này sao? Nhóc lại làm vỡ nó rồi à? Không sót sao? Như vậy sẽ không có gì để chơi đó?” 

Tên bắt cóc vẫn không buông tha giễu cợt Đường Ngũ Tuấn. 

Đường Ngũ Tuấn vẫn không nói, dứt khoát nhắm mắt lại, ngồi lên trên đất, trên mặt nóng hừng hực. Từ nhỏ đến lớn chỉ có cậu chế giễu người khác, chưa lúc nào bị người ta giễu cợt về năng lực như thế này. 

Không thể tha thứ! 

Một mình tên bắt cóc đó nói rất lâu, đoán chừng cũng cảm thấy buồn chán rồi, vì vậy cười nói: “Nhóc sẽ không phải là đang hối hận vì đã làm nát điện thoại chứ? Không sao hết, kiểu điện thoại này trên phố chỗ nào cũng có, có muốn ta mua về cho nhóc một cái không?” 

Tính nhẫn nại của Đường Ngũ Tuấn có tốt cỡ nào đi nữa cũng chịu không nổi, bỗng cầm xác điện thoại lên đập về phía khung cửa.

“Cuốn xéo!” 

Đường Ngũ Tuấn đạp chân vù vù. 

Tên bắt cóc đó thấy mình chọc Đường Ngũ Tuấn thành công rồi, lúc này mới thỏa mãn đóng cửa, vừa huýt sáo vừa lui ra ngoài. 

Đường Ngũ Tuấn tiếp tục rơi vào trong bóng tối suy nghĩ, rốt cuộc là ai đã bắt cóc mình. 

Cậu luôn cảm thấy người đứng sau chuyện này không những quen biết mình, hơn nữa còn vô cùng hiểu mình. Nếu như vậy, ngoại trừ tất cả chuyện đối nhân xử thế, chỉ nói riêng người có khả năng gây án đã quá nhiều rồi. 

Tịch Song, Doãn Thu Ngọc, hoặc những người khác của nhà họ Doãn, Nam Cường Thịnh, những người này đều hiểu tình hình bên trong của mình, cho dù nói thế nào, Đường Ngũ Tuấn cho rằng kẻ bắt cóc mình chắc chắn nằm trong những người này. 

Đường Ngũ Tuấn sau khi xác định phạm vi lại tiến hành loại trừ từng người một. 

Đầu tiên là Tịch Song, sau khi tập đoàn Đông Phùng xảy ra chuyện, Đường Ngũ Tuấn đã giám sát Tịch Song tổng cộng là một tháng, và trong một tháng Tịch Song thật sự không bước ra khỏi nhà nửa bước, ngay cả hôm qua Đường Ngũ Tuấn cũng không phát hiện ra bất thường. Hơn nữa sau chuyện của tập đoàn Đông Phùng, Tịch Song khiến Đường Ngũ Tuấn cảm thấy một vài thứ gì đó trên người ông ta đã thay đổi, có lẽ ông ta thật sự tỉnh ngộ. 

Tuy rằng trên phương diện năng lực Tịch Song có thể làm được, nhưng về lý dường như không được hợp lý cho lắm, bởi vậy tạm thời loại trừ Tịch Song. 

Tiếp theo là Doãn Thu Ngọc, người phụ nữ này nổi tiếng lòng dạ ác độc, cho dù sau khi bị bán cũng bằng những con đường khác để vùng lên, bà ta cũng sẽ không đối xử với con tin tốt như vậy, bởi thế chắc chắn cũng không phải là Doãn Thu Ngọc, bà ta tuyệt đối loại trừ ở bên ngoài. Những người khác nhà họ Doãn cũng không có khả năng. 

Tiếp theo chính là Nam Cường Thịnh rồi. 
Bình Luận (0)
Comment