Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 433

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khoảnh khắc viên đạn bắn ra khỏi nòng súng, một tiếng súng khác ngoài dự liệu của mọi người đã vang lên.

Thì ra trong giây phút quyết định, Đường Tinh Khanh đã nổ súng. Dù không thể giết chết tên sát thủ áo đen đó, nhưng cũng thu hút được sự chú ý của Đông Phùng Lưu.

Đông Phùng Lưu ngoảnh đầu nhìn về phía Đường Tinh Khanh, ánh mắt anh kinh hãi.

Truyện có bản quyền up trên app mê tình truyện

Thấy Đông Phùng Lưu đã phát hiện ra mình, Đường Tinh Khanh thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh, máu huyết trong cơ thể cô ngưng đọng vì cô trông thấy phía sau lưng Đông Phùng Lưu lại xuất hiện thêm sát thủ áo đen, hơn nữa còn có những hai tên!

Tịch Song trốn ở một chỗ kín đáo, hắn ta lạnh mặt theo dõi tất cả sự việc. Hắn ta không ngờ là Đường Tinh Khanh sẽ cứu Đông Phùng Lưu.

Nhưng dù tạm thời Đông Phùng Lưu chưa chết thì cũng có làm sao, nếu Đông Phùng Lưu đã bước chân vào cãi bẫy này rồi thì Tịch Song sẽ không để Đông Phùng Lưu có thể sống sót trở ra!

Người bên cạnh Đông Phùng Lưu bị đạn lạc giải quyết, sau khi Đông Phùng Lưu nổ súng giết chết một tên sát thủ áo đen rồi giấu vào sau đài phun nước, anh chờ thời cơ hành động.

Còn Đường Tinh Khanh, cô không quan tâm đến sự an nguy của bản thân mà tiếp tục xông lên phía trước.

Đường Tinh Khanh căn bản không biết dùng súng, có trời mới biết phát súng vừa rồi cô bắn như thế nào. Nhưng tác dụng duy nhất của cô lúc này chính là làm bia đỡ, thu hút sự chú ý của sát thủ áo đen, sau đó để Đông Phùng Lưu có cơ hội chạy thoát.

Thấy Đường Tinh Khanh không màng đến sự an nguy của bản thân mình, khóe mắt Đông Phùng Lưu như muốn rách ra, anh ra sức gào lên với Đường Tinh Khanh, muốn cô trốn đi đừng chạy lung tung nữa.

Lại nhìn đến Tịch Song, sắc mặt hắn ta cũng chẳng dễ coi chút nào. Hắn ta không ngờ là Đường Tinh Khanh lại có thể hy sinh tính mạng của mình vì Đông Phùng Lưu như vậy, lẽ nào trong trái tim cô, Đông Phùng Lưu đã quan trọng đến thế rồi hay sao?

Còn về Đường Tinh Khanh, cô hoàn toàn liều mạng. Cô mặc kệ có những âm mưu gì, cô nhất định phải để Đông Phùng Lưu được sống, cô không cho phép anh xảy ra bất cứ chuyện gì!

Mắt thấy kế hoạch bị phá hỏng làm rối loạn, người đàn ông đầu trọc nhìn sang Tịch Song, nói: “Đại ca…”

“Không được làm Tinh Khanh bị thương.”

“Nhưng mà…”

“Nghe không hiểu lời tôi nói à!”

Ánh mắt người đàn ông đầu trọc sa sầm lại, sau đó gã ra hiệu cho người bên dưới.

Đường Tinh Khanh phát hiện những sát thủ áo đen đó không hề xuống tay với mình, cô thầm nghĩ Tịch Song cuối cùng vẫn nể tình xưa nghĩa cũ, không nỡ động đến cô.

Như vậy cũng tốt, như vậy sẽ khiến cho cái bia đỡ bằng thịt như cô có thể phát huy tác dụng lớn nhất rồi.

Trong lúc mưa bom bão đạn, Đường Tinh Khanh lại nở nụ cười mê người, Đông Phùng Lưu thấy vậy thì sợ hết hồn hết vía.

Trong mắt trong lòng Đông Phùng Lưu đều là Đường Tinh Khanh, anh hoàn toàn quên mất sau lưng mình còn có một Đường Tinh Khanh giả nữa.

Cô gái bị anh ngó lơ đó đang chầm chậm lôi một khẩu súng ngắn từ dưới chiếc mũ rộng vành ra, ngắm thẳng vào anh.

“Cẩn thận!”

Pằng!

Cơ thể Đông Phùng Lưu mạnh mẽ chấn động, anh cảm thấy có một vòng tay ấm áp ốm lấy anh, thay anh đỡ nhát súng trí mạng.

“Tinh Khanh!”

Đường Tinh Khanh muốn bảo Đông Phùng Lưu mau chạy đi, nhưng môi cô mấp máy, lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Sự đau đớn phía sau lưng lan ra khắp cơ thể, Đường Tinh Khanh cảm thấy như thể mình sắp chết rồi. Nhưng cô không muốn chết, vì cô vẫn chưa nhìn thấy Đông Phùng Lưu bình an rời khỏi nơi này.

Đông Phùng Lưu đỡ lấy cơ thể đang trượt xuống của Đường Tinh Khanh, anh đưa cô trốn đến một nơi an toàn, sau đó dùng môi cọ sát nhè nhẹ bên tai cô, nói: “Tinh Khanh, em nhất định sẽ bình an vô sự!”

Đôi mắt đẹp của Đường Tinh Khanh chăm chú nhìn Đông Phùng Lưu, cô cười vui vẻ, sau đó đầu cô nghiêng sang một bên ngất đi.

Bàn tay cầm súng của Đông Phùng Lưu nổi đầy gân xanh, hai mắt anh đỏ thẫm như một con mãnh thú sắp bùng nổ.

Khốn kiếp, dám đụng đến người phụ nữ của Đông Phùng Lưu! Anh phải khiến bọn chúng chết không có chỗ chôn!!

Đông Phùng Lưu mang theo khí thế mãnh liệt ra lệnh qua tai nghe: “Tập hợp hết toàn bộ lực lượng công kích đến đây, ngoài ra mau gọi sẵn bác sĩ ngoại khoa!”

“Vâng!”

Tịch Song muốn Đông Phùng Lưu chết, nhưng có thế nào hắn ta cũng không ngờ được Đường Tinh Khanh lại thay Đông Phùng Lưu đỡ phát súng trí mạng đó.

Nhìn thấy Đường Tinh Khanh ngã xuống như cánh diều đứt dây, Tịch Song đứng phắt dậy, toàn thân hắn ta tỏa ra sát khí.

“Ai cho phép con nhỏ đó xuống tay với Tinh Khanh hả!”

“Đại ca, đó là bắn nhầm thôi ạ…”

“Tôi không cho phép người của mình có thể nhầm lẫn!” Tịch Song nắm chặt tay thành nắm đấm, hắn ta giống như con sư tử đang phẫn nộ, giận dữ gào lên: “Bây giờ giết chết con nhỏ đó ngay rồi cướp Đường Tinh Khanh về đây! Nếu Đường Tinh Khanh có mệnh hệ gì, tôi sẽ cho tất cả các người chôn theo cô ấy!!”

“Vậy còn Đông Phùng Lưu …”

Ngừng một chốc, Tịch Song âm trầm nói: “Cơ hội để đối phó với hắn còn nhiều, bây giờ cứu Đường Tinh Khanh ra trước rồi tính tiếp.”

Người đàn ông đầu trọc không cam tâm, nhưng vẻ mặt của Tịch Song quả thực rất đáng sợ. Bây giờ mà gã dám nói một chữ không xem, chắc chắn sẽ bị Tịch Song cho một phát súng vào đầu ngay.

Người đàn ông đầu trọc cúi đầu đi ra khỏi phòng, chuẩn bị liên lạc với thuộc hạ.

Gã đặt điện thoại lên tai, còn chưa kịp lên tiếng dặn dò gì đã nhìn thấy một bóng người nổi giận lôi đình ngang qua người mình.

Tịch Song?

Người đàn ông đầu trọc nhìn chăm chăm nhìn theo, gã không hiểu ra sao bèn hỏi: “Đại ca, anh định đi đâu thế?”

“Đó là người phụ nữ của tôi, tôi phải tự mình đi cứu cô ấy trở về!”



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu không khí trở nên ngưng đọng.

Hai bên tiêp tục giằng co, nhưng không bên nào phá vỡ cục diện căng thẳng.

Cho đến khi một người đàn ông xuất hiện, hắn ta ở cách một khoảng xa ra lệnh: “Giao Tinh Khanh ra đây.”

Đáy mắt Đông Phùng Lưu hiện lên tia sát khí, thâm trầm đáp: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi.”

“Nhưng bây giờ cô ấy đã bị thương, phải nhanh chóng chữa trị.”

“Hừ, giả mèo khóc chuột vờ từ bi sao!”

“Tôi không muốn phí lời với anh, tôi chỉ hỏi anh một câu. Anh muốn nhìn thấy cô ấy chết ngay trước mặt mình hay sao!”

Lời nói của Tịch Song khiến Đông Phùng Lưu trầm mặc.

logojpg

“Anh định bỏ qua cho tôi, nhưng không nghĩ đến chuyện tôi sẽ không bỏ qua cho anh sao?”

Lời vừa dứt, một làn gió mạnh thổi tới, hơn nữa còn phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Mấy vệ sĩ bảo vệ Tịch Song ngửa đầu lên nhìn chiếc máy bay trực thăng đang bay đến.

Nhưng Tịch Song lại không hề để chuyện đó vào mắt, hắn ta chỉ híp mắt lại.

Chiếc trực thăng thả thang dây xuống, Nam Cường Thịnh gào lên với Đông Phùng Lưuqua tai nghe: “Lưu, mau đi thôi!”

“Tôi phải đưa Đường Tinh Khanh cùng rời khỏi đây.”

Nam Cường Thịnh không hề biết chuyện Đường Tinh Khanh bị thương, anh ta cử vài người leo xuống thang dây, định ép đưa Đông Phùng Lưu lên trực thăng.

Làm bạn thân nhiều năm, Nam Cường Thịnh đương nhiên hiểu tính khí của Đông Phùng Lưu. Nếu dùng cách bắt ép sẽ chỉ khiến Đông Phùng Lưu thấy ác cảm, rồi làm ra những chuyện còn điên rồ hơn.

Vì thế Nam Cường Thịnh đổi giọng, dụ dỗ: “Tôi phái mấy người xuống rồi, họ sẽ giúp cậu.”

“Rất tốt!”

Đông Phùng Lưu không hề nghi ngờ Nam Cường Thịnh, anh cúi người xuống bế Đường Tinh Khanh lên, chuẩn bị tiến đến gần chiếc thang dây, anh sẽ đưa Đường Tinh Khanh rời khỏi nơi bí mật này.

Tịch Song phát hiện ra ý đồ của đối phương, hắn ta lập tức hạ lệnh: “Nổ súng bắn, không được để họ đưa Đường Tinh Khanh đi.”

Theo mệnh lệnh của Tịch Song, hai bên bắt đầu đấu súng. Đợi lúc quân cứu viện của Đông Phùng Lưu xuống được đến mặt đất, chỉ còn lại một nửa số người mà thôi.

“Các cậu phụ trách phía sau, tôi sẽ đưa Tinh Khanh lên trước.”

Đông Phùng Lưu nói xong, chuẩn bị ôm Đường Tinh Khanh đi ra.

Nhưng thuộc hạ của Đông Phùng Lưu cản anh lại: “Công kích của đối phương quá dày, chúng tôi chỉ có thể đưa một mình ngài đi thôi ạ.”
Bình Luận (0)
Comment