Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 111 - Uy Hiếp

Người đăng: victortran888

Từng luồng hàn khí làm ngưng băng, khóa chặt hai chưởng của Bộ Kinh Vân, một quyền hằn băng của Thánh Vương đánh thẳng vào hông của Bộ Kinh Vân. Bị trúng quyền, Bộ Kinh vân thân hình thất thế văng lùi lại phía sau hai trượng.

“ Thật không hổ là Bộ Kinh Vân, trúng một chiêu Thiên Sương Quyền của ta mà vẫn không hề hấn gì” Thánh Vương thấy Bộ Kinh Vân nhanh chóng đẩy hàn khí ra khỏi cơ thể thì cười nói.

“ Tại sao ngươi biết Thiên Sương Quyền của đại sư huynh ta ?” Bộ Kinh Vân ánh mắt băng lãnh mở miệng nói.

“ Ha ha ha ... đích thực từ khi Tần Sương chết, Thiên Sương Quyền đã thất truyền, nhưng ta lại tin là một võ giả, y sẽ không nhẫn tâm để võ học của mình bị mai một. Vì niềm tin tưởng đó, ta cuối cùng đã tìm được quyền phổ do chính tay Tần Sương viết tại nơi ở của y” Thánh Vương phong khinh vân đạm nói.

“ Hãy cho ta thấy chiêu mạnh nhất của Bài Vân Chưởng đi, ta tin rằng Bài Vân Chưởng của Hùng Bá giờ đây trong tay ngươi đã là một cảnh giới khác” Thánh Vương ung dung nói tiếp đầy ngạo khí.

Thánh Vương xuất thủ, quyền kình lạnh thấu xương như tên bắn đánh thẳng tới.

“Phong Sương Phát Điệu”

Bộ Kinh Vân thản nhiên như không, vận chưởng cản được hết.

“ Phiên Vân Phúc Vũ”

Trước sự dẫn động của Phiên Vân Phúc Vũ, hàn kình của Thiên Sương Quyền hoàn toàn bị dạt ra xung quanh.

“Sương Hàn Bão Nguyệt” Thánh Vương đánh ra một chiêu trong Thiên Sương Quyền chuyên khắc chế Phiên Vân Phúc Vũ.

Chỉ thấy Thánh Vương hai quyền xoay một vòng, hàn kình cuồn cuộn tức thì kiềm chế Bộ Kinh Vân.

Bộ Kinh Vân thấy vậy hai tay vung mạnh, một luồng khí đen cường kình bao quanh người, biến thành một vòng xoáy lớn. Chỉ thấy Bộ Kinh Vân hai chưởng khuấy đảo, Bài Vân Chưởng kình như sóng thần cuồn cuộn trút xuống người Thánh Vương.

“ Bài Sơn Đảo Hải”

Thánh Vương lâm nguy bất loạn, hai quyền đan chéo trước ngực, ánh sáng lam băng, lạnh lẽo bắn ra bốn phía.

“ Sương Tuyết Phân Phi”

Hai cánh tay Thánh Vương phân ra, vòng xoáy bị cường kình bức tới tách dạt ra hai bên. Quyền kình băng hàn thế như chẻ tre lao thẳng tâm vòng xoáy phá ra, Bài Vân Chưởng kình phút chốc tan rã.

Vân vụ tán loạn bỗng tập hợp lại thành một chưởng khổng lồ đánh tới Thánh Vương.

“ Ương Vân Thiên Giáng”

Thánh Vương đã thấy hư thực trong đòn này nên tung quyền đánh tới.

“ Sương Ý Bạc Băng”

“Oành ... oành ... oành ...”

Hai người trong phút chốc đã chuyển sang thi đấu nội lực, Thánh Vương sắc mặt chuyển sang khó coi do nội lực yếu hơn hẳn Bộ Kinh Vân.

Xung lực của hai người làm cho đất trời run chuyển.

“ Oành”

Hai người tách ra, Thánh Vương bị thất thế lùi lại phía sau vài bước.

“ Bộ Kinh Vân, ta sẽ dùng Ngạo Tuyết Lăng Sương thức mạnh nhất trong Thiên Sương Quyền phá Sầu Vân Thảm Đạm của ngươi” Thánh Vương vung lên nắm đấm nói.

“ Được” Bộ Kinh Vân vừa dứt lời, vân vụ màu đen xung quanh y bỗng nhiên bốc lên, cuốn lấy tất cả mọi vật xung quanh.

Hai người đồng loạt xuất chiêu.

“ Ngạo Tuyết Lăng Sương”

“ Sầu Vân Thảm Đạm”

“ Oành ... Oành “

Quyền chưởng giao kích, xung quanh bỗng nổi lên từng trận kình phong, nhưng vẫn bị khí sầu thảm nồng nặc bao trùm lấy.

Một đòn có vẻ như đạm nhiên vô lực của Bộ Kinh Vân, một chưởng có vẻ như chậm rãi, đã phát sau tới trước, ấn nhẹ vào lòng ngực Thánh Vương.

Thánh Vương sau khi trúng chưởng, toàn thân đứng sững lại, khí sầu thảm đạm xung quanh đột nhiên tiêu tán.

Bộ Kinh Vân chậm rãi đưa mắt nhìn Thánh Vương, lồng ngực Thánh Vương trúng chưởng bây giờ mới phát tác, trở nên đau nhói.

“ Ầm”

Một cái liếc mắt của Bộ Kinh Vân đã làm chưởng kình chôn giữ trong người Thánh Vương bị dẫn động ra. Sức mạnh ấy khiến Thánh Vương như một viên đạn bị bắn lùi ra sau cả chục trượng, cho đến khi thân thể tông sâu vào vách núi mới dừng lại.

“ Tử Thần quả nhiên lợi hại ... khục ... khục ... ta đã bại” Thánh Vương đứng dậy, trên miệng y đã chảy một dòng máu tươi.

“ Sư phụ, ngài không sao chứ ?”

“ Sư Phụ”

Nhan Hội và người thanh niên mặc y phục thư đồng nhanh chóng tiến tới Thánh Vương thăm hỏi.

“ Tử Lộ, lấy mấy vật đó ra đây” Thánh Vương chùi vệt máu trên miệng sau đó hướng người thanh niên mặc y phục thư đồng nói.

“ Dạ vâng” người thanh niên tên Tử Lộ nhanh chóng lấy ra từ trong túi một số đồ vật, đó là một thanh kim đao, một cái trâm cài tóc và một chiếc vòng đeo tay bằng gỗ.

“ Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong, hai ngươi nhận ra mấy vật này chứ” Thánh Vương cười cười rồi ném mấy vật đó cho hai người Phong Vân.

Nhiếp Phong đón lấy Kim đao và trâm cài tóc, sau một lúc quan sát thì trên người bỗng nổi lên sát khí khủng khiếp, Nhiếp Phong nhìn Thánh Vương quát lớn.

“ Ngươi đang giam giữ Mộng và cha của nàng ?”

“ Sở Sở cũng đang ở trong tay ngươi ?” Bộ Kinh Vân cầm chiếc vòng gỗ trên tay, ánh mắt nổi lên sát cơ. Chiếc vòng gỗ này là do chính tay hắn khắc tặng cho Sở Sở.

“ Ha ha ha ... đúng vậy, ta đích thực đang giữ người thân của hai vị, chỉ cần một tiếng của ta, mấy người bọn họ sẽ bị giết chết” Thánh Vương lúc này đã không còn vẻ hoàng giả thường ngày mà giống một con dã thú khát máu.

“ Ngươi muốn ta cùng Vân sư huynh làm gì mới thả ra bọn họ ?” Nhiếp Phong toàn thân sát khí càng nổi lên kinh khủng, trong nháy mắt đã đến trước mặt Thánh Vương.

“ Phong Thần Nhiếp Phong quả nhiên khinh công độc bộ thiên hạ, nếu ngươi đã hỏi ta sẽ thành thật trả lời, ta muốn hai người các ngươi giúp ta phá bỏ phong huyệt ở Tàng Long Lĩnh, nước Phù Dư, sau khi xong việc ta sẽ thả ra người thân của các ngươi” Thánh Vương cười nói.

“ Được, ta đáp ứng, nhưng nếu ngươi giở trò, ta sẽ truy sát ngươi đến tận cùng trời đất” Bộ Kinh Vân lạnh nhạt nói.

“ Vân sư huynh, đa tạ huynh” Nhiếp Phong nhìn Bộ Kinh Vân rồi nói.

Bộ Kinh Vân không nói gì, chỉ gật đầu một cái.

“ Thánh Vương, huynh đệ ta đáp ứng ngươi, ngươi nói phải giữ lấy lời” Nhiếp Phong âm trầm nói.

“ Ha ha ha, từ lâu ta đã nghe Phong Vân trọng tình trọng nghĩa, hôm nay thấy quả không sai, Thánh Vương này nói được thì sẽ làm được. Bây giờ chúng ta sẽ khởi hành đi Phù Dư quốc của ta” Thánh Vương cười ha hả nói.

Bình Luận (0)
Comment