Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 124 - Võ Vô Địch Ra Tay

Người đăng: victortran888

Một thanh âm quen thuộc vang lên, Tiểu Vũ vẻ mặt vui mừng vô cùng vì hắn biết người đến cứu hắn chính là cha hắn, Võ Vô Địch.

Võ Vô Địch thân mặc áo bào trắng giản dị, vai vác một hộp sắt khá lớn, toàn thân bộc lộ ra khí thế phi phàm của bậc cường giả làm cho Ngũ Vương phút chốc không dám vọng động.

“ Cha, cha đã đến ... con không sao cả” Tiểu Vũ nhìn thân ảnh cao lớn của Võ Vô Địch vui vẻ cười nói.

“ Tiểu Vũ, Thập Cường Võ đạo con đánh rất chuẩn, cha cảm thấy rất hài lòng, con của ta chính là nhân tài luyện võ, hãy cố gắng phát huy nó” Võ Vô Địch vỗ vai Tiểu Vũ ôn tồn nói.

“ Cha, Vũ nhi đã biết, từ nay con sẽ cố gắng tập võ, quyết sẽ không làm mất mặt Võ gia ta” Tiểu Vũ nghe những lời của Võ Vô Địch, trong lòng bỗng nhiên xúc động vô cùng, ánh mắt đỏ hồng nói.

“ Được, cha rất vui, con hãy đứng tránh ra một bên, xem kỹ cách cha thu phục mấy tên này” Võ Vô Địch đẩy Tiểu Vũ lùi lại phía sau, khí thế nửa bước Thần Ma cảnh phút chốc bốc lên ngùn ngụt.

Trước khí thế kinh khủng của Võ Vô Địch, Ngũ Vương lập tức đứng thủ thế, âm thầm đề cao cảnh giác.

Võ Vô Địch hét lên một tiếng, lập tức tay trái sử ra Giáp Cốt Long Trảo, tay phải sử ra Huyền Vũ Thần Chưởng, thân hình nhanh như thiểm điện hướng đám người Ngũ Vương công tới.

Trảo pháp cùng chưởng pháp của Võ Vô Địch biến hóa khôn lường, vô cùng ảo diệu, chẳng mấy chốc trên người của Ngũ Vương đều bị thương tổn.

Ngũ Vương không thể ngờ người đến thực lực lại cường hãn đến vậy, chiêu thức võ công của bọn họ đều bị khắc chế, trong lúc nhất thời chỉ còn biết dùng thiên phú của bản thân để chống đỡ.

“ Các ngươi tránh ra” Cáp Vương hét lớn, miệng há rộng hết cỡ, từ trong miệng, một quả cầu năng lượng bắn thẳng trước người Võ Vô Địch.

Võ Vô Địch khí định thần nhàn, ngay lập tức tung chưởng đón đỡ.

“ Oành ... oành ...”

Bụi mù tan đi, hiện ra thân ảnh của Võ Vô Địch vẫn không hề hấn gì. Đám Ngũ Vương thấy vậy bất giác lùi lại.

“ Các hạ võ công vô cùng cao cường, chắc hẳn chính là Thập Cường Võ Giả, Võ Vô Địch” Hải Trạch Võ Lang lúc này đã đánh lui Tứ Kiếm, thấy Võ Vô Địch xuất thủ thì mở miệng nói.

“ Ta chính là Võ Vô Địch”

“ Tại hạ Hải Trạch Võ Lang, cữu ngưỡng đại danh đã lâu, lần này chúng tôi đến đây chỉ là vì Xích Hỏa Thần Công, thiết nghĩ việc này không liên quan gì đến ngài, rất mong ngài không nên xen vào” Hải Trạch Võ Lang chắp tay hướng Võ Vô Địch nói.

“ Xích Hỏa Thần Công ... ta với chủ nhân nơi đây, Xích Tuyệt vốn là bằng hữu hội võ, ta không thể để các ngươi muốn làm gì thì làm” Võ Vô Địch khí thế lẫm nhiên nói.

“ Nếu ngài đã nói vậy thì chúng ta sẽ không tránh khỏi binh đao, xin đắc tội” Hải Trạch Võ Lang nói xong thì khí thế trên thân bốc lên ngùn ngụt, không chút nào yếu thế so với Võ Vô Địch.

“ Khí Hải Vô Nhai”

Hải Trạch Võ Lang hai tay vận kình, xung quanh ông ta không khí bỗng ngưng động thành chất lỏng, ầm ầm lưu chuyển như một vùng biển lớn, vùng biển rộng trong vòng mười trượng ẩn hiện vô số cá lớn đang bơi nhanh, tạo thành sóng lớn.

“ Võ Vô Địch, tiếp chiêu đi, Kinh Đào Vô Lượng”

Chưởng kình của Hải Trạch Võ Lang như từng đàn cá trạch bơi lội bổ thẳng vào Võ Vô Địch.

“ Nội lực rất khá, nhưng cũng chỉ có vậy” Võ Vô Địch cảm thấy sóng biển như đang quấn lấy chân mình thì liền vận Huyền Vũ Chân Công hất văng ra kết hợp với Thập Cường Võ Đạo nghênh chiến.

“ Huyền Môn Đào Hư”

“ Phiên Long Đảo Hải”

“Ầm ... ầm”

Kình lực của quyền chưởng hai người đụng vào nhau làm cho khuôn viên chục trượng xung quanh bị toái nát.

Hải Trạch Võ Lang bị ép lùi lại sau một bước, trong khi Võ Vô Địch vẫn đứng yên như cũ, giao chiến vừa rồi, thắng bại đã rõ.

“ Thập Cường Võ Giả quả nhiên danh bất hư truyền, ta đã bại” Hải Trạch Võ Lang nhảy lùi về sau, chắp tay nói.

“ Sư tôn lại bị đánh bại ?”

“ Sao có thể như thế được?”

Đám người Ngũ Vương thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, thất thố nói.

“ Luồng khí hải này giữ chân ta, làm cho ta khó bề truy kích ngươi, xem như hòa đi. Muốn tiếp tục đấu không ?” Võ Vô Địch tuy thủ thắng nhưng lại phất tay nói, ông ta say mê võ đạo, gặp phải đối thủ mạnh thì vô cùng mừng rỡ, rất muốn cùng Hải Trạch Võ Lang đấu tiếp một trận.

“ Để ta đấu với ông”

Bỗng nhiên một thanh âm từ đằng xa vang tới, khi mọi người nhìn lại thì đã thấy một thân ảnh đứng trước mặt Võ Vô Địch.

“ Tốc độ thật kinh khủng”

Đám Ngũ Vương âm thầm hít một ngụm khí lạnh, bọn họ không hề thấy được người nọ đến trước mặt họ như thế nào, nếu người này vừa rồi ra tay hạ sát bọn họ thì bọn họ cũng không cách nào đỡ được.

“ Ngươi là người của Nguyệt Mị Hộ pháp ?” Hải Trạch Võ Lang cũng kinh ngạc không kém khi thấy người mới đến, ông ta chỉ thầm phán đoán khi thấy trang phục của người này đang mặc.

Người đến là một nam tử anh tuấn, tóc dài màu đen, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thân mặc trang phục Đông Doanh màu trắng, sau lưng có thiêu một chữ Nguyệt màu đỏ tươi như máu. Trên tay y cầm một thanh kiếm sáng bóng như gương, trong vô cùng sắc bén.

“ Xin ra mắt Võ Lang Hộ pháp, ta là Trì Điền Tĩnh Nhân, đệ tử của Nguyệt Mị Hộ pháp, hãy giao Võ Vô Địch cho ta giải quyết” người nam tử cúi đầu hướng Hải Trạch Võ Lang ôn tồn nói.

“ Ngươi đã âm thầm theo sau ta từ lâu mà ta không hề phát giác, thực lực của ngươi có tư cách khiêu chiến với Võ Vô Địch, Trì Điền Tĩnh Nhân, ngươi ứng chiến đi” Hải Trạch Võ Lang nhìn Trì Điền Tĩnh Nhân nghiêm túc nói.

“ Đa tạ Võ Lang Hộ Pháp” Trì Điền Tĩnh Nhân nói xong thì khí thế trên thân cấp tốc kéo lên, không gian xung quanh trăm trượng bỗng xuất hiện từng đoàn khí hải đỏ tươi, như những con sóng máu vô hình cuồn cuộn kéo tới.

Bình Luận (0)
Comment