Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 38 - Ngải Lệ Tư

Người đăng: victortran888

Thời gian ba năm thấm thoát trôi nhanh.

Hôm nay là ngày 1 tháng 1, ngày Lễ Ngọc Lan của Ngọc Lan Đại lục. Tại Phân Lai Thành, Quang Minh Giáo đình đang cử hành long trọng đại lễ rửa tội.

Phân Lai thành là Thánh đô của Quang Minh giáo đình, vì vậy lễ Rửa tội tại Phân Lai thành cũng có quy mô lớn nhất trên toàn đại lục. Đến lúc đó, Quang Minh giáo hoàng Hải Đức Tư sẽ tự mình chủ trì, đây đích xác là một buổi lễ long trọng, người đến tham dự buổi lễ đều là những người có địa vị vô cùng quan trọng của các quốc gia.

Phía trước Quang Minh Thánh điện là một khoảng sân vô cùng rộng, mặt sân được lát bằng các khối nham thạch màu trắng, lúc này đây rất nhiều người đang tụ tập tại nơi đây, Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư chính cũng đang ở trong số đó.

“ Lâm Lôi đại ca, đợi đến đúng 8h, Quang Minh giáo hoàng và Thánh Tử điện hạ sẽ xuất hiện” Ngải Lệ Tư quay sang Lâm Lôi khẽ nói.

“ Ngải Lệ Tư, nhìn số lượng người giữ gìn trật tự ở đây, tối thiểu cũng phải đến ngàn kỵ sĩ a, trông hình dáng thì đám kỵ sĩ này thực lực hẳn là cũng không tệ ”.

“ Đó là điều đương nhiên, hôm nay là lễ Ngọc Lan, bộ phận duy trì trật tự chính là Quang Minh thần điện Vương bài kỵ sĩ đoàn, mỗi một kỵ sĩ tối thiểu đều là ngũ cấp kỵ sĩ ”.

“ Huynh xem, hôm nay những đại quý tộc tới đây vô cùng nhiều, sau một lát nữa, lục đại vương quốc vương tộc của Thần Thánh đồng minh chúng ta cũng đều sẽ đến.”

Đến 8 giờ, đỉnh tháp của Thánh Điện cao gần trăm thước bỗng nhiên sáng lên, chiếu gọi ánh sáng xuống bên dưới, tại trung tâm quảng trường hình pho tượng thiên sứ cứ ẩn hiện theo luồng sáng, đồng thời cả khoảng sân rộng bỗng phảng phất vang lên những điệu nhạc du dương như những thần khúc tuyệt vời đến từ thần giới...

Từ Thánh Điện của Quang Minh giáo đình tiến ra một đám người, phía trước vận chiến giáp màu trắng, đầu đội mũ cắm lông màu đỏ, chính là Thánh điện kỵ sĩ. Hai hàng gồm hai trăm tên Thánh điện kỵ sĩ cùng bước đều tiến tới. Đi theo phía sau là 10 tế tự mặc trường bào trắng, tiếp đến là 5 Hồng Y Đại giáo chủ đang vây lấy một vị thanh niên anh tuấn tóc vàng, thân mặc trường bào trắng, trên vai đứng một con tiểu Hắc Ma thú, bên cạnh chàng thanh niên là một vị trung niên đầu hói, thân mặc trường bào màu bạc, tay cầm pháp trượng. Đi phía cuối là 5 vị lão giả thân mặc trường bào màu đen.

“ Lâm Lôi đại ca, Giáo Hoàng và Thánh Tử điện hạ đã đến rồi kìa, huynh có thấy Thánh Thú trên vai Thánh Tử điện hạ không ? Thật đáng yêu” Ngải Lệ Tư quay sang Lâm Lôi nói.

Lâm Lôi đang trầm mặc nhìn đám người Quang Minh giáo đình, cũng không trả lời Ngải Lệ Tư.

“ Đức Lâm Gia gia, người nói ai là Thánh Vực Cường giả ?” Lâm Lôi trong lòng hỏi.

“ Ta liếc mắt là nhìn ra ngay, trong nhóm người đó có tổng cộng 8 Thánh Vực Cường giả, ngoài Quang Minh giáo hoàng, tên tiểu tử Khắc Lôi, con Ma thú trên vai hắn thì năm tên áo bào đen phía sau cũng là Thánh Vực. Bọn họ rất tự tin, không hề thu liễm khí tức. Đã hơn 5000 năm rồi, cái tiểu giáo đình rụt cổ năm xưa tại Phổ Ngang đế quốc không ngờ cũng đã phát triển ghê gớm đến như thế này.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc cảm thán nói.

“ Không hề thu liễm khí tức à” Lâm Lôi thầm kinh dị, hắn không hề cảm thấy khí tức của bọn họ gì cả.

“ Lâm Lôi, con còn nhỏ yếu lắm, một ngũ cấp ma pháp sư tại Ngọc Lan đại lục vẫn chưa được xem là cái gì, chỉ có đạt tới thất cấp mới có tư cách được xưng là cường giả. Mà thất cấp cường giả, đối với Quang Minh giáo đình hùng cứ đại lục một phương rộng lớn này cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.”

“ Tại đại lục, ngoài Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình, Tứ đại đế quốc ra thì còn có nhiều tổ chức thần bí khác. Cả Ngoc Lan đại lục này cao thủ nhiều như mây, con không thể tưởng tượng được đâu. Con bây giờ thực lực vẫn còn thấp, đến khi tiếp cận tầng cao hơn thì con sẽ hiểu được. Ưu thế lớn nhất của con là tuổi còn trẻ, thực lực mạnh đều là trải qua khổ tu lâu dài mới có được, con sau này cũng sẽ trở thành một cao thủ.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc thấy Lâm Lôi trầm ngâm thì khuyên giải.

“ Nhưng Đức Lâm Gia gia, tại sao Khắc Lôi hắn có thể trong vòng 7 năm mà trở thành Thánh Vực cường giả được, hắn bây giờ chỉ bằng tuổi của con thôi” Lâm Lôi thắc mắc.

“ Lâm Lôi, con đừng nên so với tên tiểu tử Khắc Lôi này làm gì, hắn không giống người thường. Ta nghĩ bên trong Quang Minh giáo đình chắc có bí thuật gì đó, ở thời đại của ta cũng không có dạng thiên tài biến thái như thế này.”

Lâm Phong đứng ở phía trước, nhìn xuống đám người bên dưới. Thần thức đảo qua một lượt, hắn nhận ra Lâm Lôi đang đứng cạnh Ngải Lệ Tư nhưng lại mải mê trò chuyện với Đức Lâm Kha Ốc Đặc thì thầm mỉm cười.

“ Xem ra vẫn không khác so với nguyên tác nhỉ, tên Lâm Lôi tiếp theo sẽ thất tình cô gái này”

“ Lâm Lôi, ta cảm thấy tên tiểu tử Khắc Lôi dường như đã phát hiện ta, chúng ta dừng tại đây, khi về lại nói” Đức Lâm Kha Ốc Đặc bỗng cảm thấy một nổi sợ hãi từ trong linh hồn nên nhắc nhở Lâm Lôi.

“ Dạ, Đức Lâm Gia gia” Lâm Lôi âm thầm hoảng sợ nhìn Khắc Lôi, tên Khắc Lôi này từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như bức tường cao chót vót ở trước mặt hắn, làm hắn bất lực không cách nào vượt qua được.

Bỗng pháp trượng trên tay Giáo hoàng Hải Đình Tư phát ra quang mang bao phủ toàn bộ mọi người tham dự. Sau đó nghi lễ Rửa tội bắt đầu tiến hành, Hải Đình Tư thi triển Đại Dự Ngôn thuật cùng với linh hồn uy áp làm mọi người tham dự chìm vào trong tín ngưỡng.

Từ xa, Lâm Phong nhìn thấy Ngải Lệ Tư chắp tay thành khẩn cầu nguyện, gương mặt nàng lúc này thật mỹ lệ, thanh thoát như một thiên tiên.

“ Thật là một cô gái có tâm hồn thuần khuyết”

Lâm Phong vẫn còn nhớ trong nguyên tác, sau khi chia tay với Ngải Lệ Tư, Lâm Lôi trong lúc thất tình đã điêu khắc ra một tác phẩm gọi là Mộng Tỉnh để cảnh tỉnh bản thân không được lụy vì tình yêu. Tuy nhiên Lâm Phong lại không đồng tình với cách làm của Lâm Lôi, cho triển lãm và đấu giá tác phẩm Mộng Tỉnh, đây không khác nào đẩy Ngải Lệ Tư vốn chỉ là một cô gái yếu đuối vào con đường cùng. Lâm Lôi có vầng sáng của nhân vật chính nhưng còn Ngải Lệ Tư thì sao, nàng có đáng phải chịu kết cục như vậy chăng, Lâm Phong đã quyết thay đổi số mệnh của nàng.

Ngọc Lan lịch ngày 21/4/9999. Giữa gian phòng chuyên dụng để đấu giá của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán.

Phòng đấu giá này tổng cộng có 3 tầng. Tầng thứ 1 là các chỗ ngồi phổ thông, tầng thứ 2 được phân thành các lô riêng biệt, mỗi 1 lô đều dành cho 1 số đại quý tộc. Chỉ những đại phú hào mới có đủ tư cách tiến vào đây. Cái giá phải trả cũng cao đến kinh người. Về phần tầng thứ 3 lại chỉ có 1 phòng khách lớn phi thường, bên trong được trang hoàng hết sức xa hoa.

Tại tầng thứ 3 của phòng đấu giá.

Lúc này bên trong đã có mặt của Quốc Vương Khắc Lai Đức, Lỗ Khắc Tư hội quán Mại Á cùng Áo Tư Thác Ni còn có Lâm Lôi và Da Lỗ.

“ Mại Á quán trưởng, hôm nay còn có ai đến nữa không?” Khắc Lai Đức thản nhiên hỏi.

“ Chúng ta hãy đợi một chút nữa, Thánh Tử Điện hạ cùng với 2 vị Hồng Y Đại giáo chủ Cát Nhĩ Mặc và Lan Phổ Sâm đều có thể đến đây” Mại Á Quán trưởng cười đáp.

“ Vậy à, chúng ta chờ họ vậy” Khắc Lai Đức cười nói.

Một lát sau, Mại Á quán trưởng lớn tiếng nói: “ À, ba vị đại nhân họ đã đến rồi”

Lâm Lôi, Da Lỗ cùng với quốc vương Khắc Lai Đức đều vô cùng nhiệt tình đón tiếp ba vị cao tầng của Quang Minh giáo đình đến.

“ Chào Lâm Lôi huynh đệ, đã lâu chúng ta không gặp” Lâm Phong dẫn đầu tiến đến chào hỏi Lâm Lôi.

“ Xin chào Thánh Tử Điện hạ” Lâm Lôi cũng hữu lễ đáp.

“ Xem ra Thánh Tử Điện hạ ngài cũng biết qua Lâm Lôi ha” Khắc Lai Đức phụ họa nói.

“ Đâu chỉ quen biết, ta với Lâm Lôi là bạn học cùng lớp của nhau” Lâm Phong cười tươi vỗ vai Lâm Lôi nói.

“ Không dám, so với Thánh Tử Điện hạ thì thành tích của thần quả không đáng nhắc tới” Lâm Lôi thành thật nói.

“ Ta sao lại không nghĩ ra, hai người một người là đệ nhất thiên tài, một người là đệ tam thiên tài trong lịch sử Ngọc Lan Đại lục hơn vạn năm nay sao lại không quen biết nhau chứ, chỉ có thiên tài mới làm bạn với thiên tài mà thôi” Cát Nhĩ Mặc cười tươi nói.

“ Đúng vậy, đúng vậy” Khắc Lai Đức cùng với Lan Phổ Sâm hùa theo.

“ Các vị đại nhân quá khen rồi” Lâm Lôi cười khổ nói. Hắn không ngờ hôm nay lại gặp phải Khắc Lôi, bức tường thành trong lòng mà hắn chưa bao giờ vượt qua được.

Sau đó tại tầng thứ 3, Lâm Phong, Lâm Lôi, Da Lỗ, Mại Á, Áo Tư Thác Ni, Khắc Lai Đức, Cát Nhĩ Mặc và Lan Phổ Sâm, 8 người đều tùy ý ngồi xuống, thông qua cửa sổ chiếu xuống đất mà quan sát hiện trường đấu giá phía dưới. Thậm chí thông qua cửa sổ, còn có thể thấy được tình hình giữa các lô ở tầng thứ 2.

Lâm Phong ngồi cạnh Lâm Lôi, lúc này Lâm Phong mới có dịp quan sát kỹ càng Lâm Lôi, Lâm Lôi có một thân hình cao lớn vạm vỡ, gương mặt anh tuấn, cương nghị, mái tóc màu nâu rối bời để xõa ngang vai, đặc biệt ánh mắt rất có thần.

Theo ánh mắt của Da Lỗ ra dấu cho Lâm Lôi, Lâm Phong thấy Ngải Lệ Tư đang ngồi bên cạnh đám người Tạp Lam ở tầng 2. Nàng có một mảnh khăn che lại khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt buồn bã.

“ Lâm Lôi, ta không thể ngờ ngươi lại là một tông sư trong lĩnh vực thạch điêu đó” Lâm Phong vỗ tay Lâm Lôi nói.

“ Thánh Tử Điện hạ quá khen” Lâm Lôi cười nói.

“ Không biết ngươi điêu khắc theo trường phái nào?” Lâm Phong hỏi

Lâm Lôi chần chừ chốc lát rồi nói: “ Thần từng có duyên quen biết một vị đại sư điêu khắc, được ông ta chỉ cho vài chiêu, cũng thật sự không biết theo trường phái gì”

“ Vậy à, theo tác phẩm của ngươi, ta đoán là trường phái Bình Đao Lưu phái” Lâm Phong nửa thật nửa giả nói.

Lâm Lôi sợ hết hồn, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại ngay, cười nói: “ Dựa vào đâu mà Thánh Tử Điện hạ suy đoán vậy?”.

“ Bình Đao Lưu phái là một trường phái điêu khắc chỉ dựa vào một cây bình đao để hoàn thiện cả một tác phẩm, nhưng mấy ngàn năm nay không thấy xuất hiện nữa, có thể đã thất truyền rồi”

“ Thánh Tử điện hạ quả thật thông thái” Lâm Lôi cười nói, trong lòng hắn âm thầm lo lắng.

“ Đừng nghĩ là thật, ta chỉ nói bừa mà thôi” Lâm Phong vỗ vai Lâm Lôi cười nói.

Bình Luận (0)
Comment