Vô Cương

Chương 14

Bang Hắc Hổ mà lại bị diệt rồi?

Tạ Tiếu Thiên thậm chí không cần hỏi người ra tay là ai, ngoại trừ Sở gia ra thì không còn ai khác.

Bang Hắc Hổ tung hoành ở Tề Lỗ nhiều năm, kẻ thù dĩ nhiên sẽ không ít, nhưng họ lại vẫn luôn rất ung dung tự tại.

Đặc biệt là bang chủ Phong Hổ, tuy xuất thân thấp kém nhưng mấy năm nay đã dần dần bước chân vào giới thượng lưu. Không chỉ có Tạ gia, họ đều có liên hệ với rất nhiều nhà quyền thế khác.

Bang Hắc Hổ cũng âm thầm có phong thái trở thành bang hội lớn đầu tiên của Tề Lỗ.

Một thế lực như thế mà trong thời gian ngắn vậy đã bị tiêu diệt, điều này trong mắt nhiều người căn bản chính là một chuyện không thể nào xảy ra.

Đặc biệt kẻ ra tay là Bắc Địa Sở Gia lại càng khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi.

Bởi vì trong mắt rất nhiều người, Bắc Địa Sở Gia căn bản không có khả năng này!

Ở phía bắc họ quả thực rất lợi hại, nhưng đến địa bàn của người khác thì dĩ nhiên không lớn mạnh như thế.

Kết quả thực sự đã đánh một cái tát vào những người đó!

Bắc Địa Sở Gia không những là một con sói ở phía bắc, mà đến Tề Lỗ vẫn hoành hoành không hề kiêng dè!

Sói đi ngàn dặm ăn thịt!

Điều khiến Tạ Tiếu Thiên cảm thấy kinh ngạc là tốc độ phản ứng của Sở gia!

Trong đêm qua Sở Vũ bị tập kích ở đỉnh Thái Sơn, tối nay bang Hắc Hổ toàn bang đã bị tiêu diệt…

Đây mới chỉ qua một ngày mà!

Sắc mặt của tam trưởng lão rất nhợt nhạt, so với lúc chữa trị cho Tạ Thiên Vũ vừa nãy càng nhợt nhạt hơn, gần như không nhìn thấy chút huyết sắc nào.

Thân là trưởng lão nhập thế của gia tộc ẩn thế, trong lòng ông ta rất rõ, hành động tiêu diệt bang Hắc Hổ này của Sở gia bề ngoài có vẻ như đang báo thù cho Sở Vũ, nhưng ý tứ sâu bên trong đó lại là đang cảnh cáo Tạ gia!

Đồng thời cũng là đang cảnh cáo tất cả gia tộc ẩn thế!

Con cháu của Sở gia ta, ai dám động vào thì sẽ có hậu quả này!

Thông qua việc này, Bắc Địa Sở Gia cuối cùng đã nhe ra chiếc răng nanh vừa lạnh lùng vừa dữ tợn đó rồi.

Đoán chừng từ giờ trở đi trong mắt của rất nhiều người, Sở gia đã không phải là lang tộc phương bắc gì đó nữa, mà là lang tộc thực sự!

Tâm trạng của Tạ Tiếu Thiên lúc này quả là giống như có một vạn con nê mã đang gào thét ở trong lòng vậy.

Vừa kinh sợ vừa giận dữ!

Người có thể vào căn phòng này cũng toàn là tinh anh trong toàn bộ Tạ gia. Vì vậy họ rất nhanh chóng phản ứng với mức độ nghiêm trọng của việc này.

Vừa nãy đại trưởng lão còn nói ngày mai đi cùng tam trưởng lão đến xin lỗi Sở Vũ. Bây giờ xem ra cũng đừng nên nghĩ tới nữa.

Dù người biết chuyện không nhiều nhưng trên thực tế bang Hắc Hổ đã xem như là một lực lượng trong tay Tạ gia, tuy chưa hoàn toàn quy thuận nhưng cũng gần như là thế.

Nay bị Sở gia tiêu diệt một cách dứt khoát nhanh gọn như vậy, chẳng khác nào đã đánh một bạt tai vào mặt của Tạ gia.

Lúc này, Tạ Tiếu Thiên còn có mặt mũi nào đi xin lỗi con cháu của Sở gia?

Nếu thật sự làm như thế thì sau này tất cả mọi người khắp trên dưới Tạ gia đều không còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa rồi.

Tạ Tiếu Thiên với thân phận là đại trưởng lão, trong xương cốt cũng là người sát phạt quyết đoán, sau khi nghe tin tức này ngay lập tức đưa ra một quyết định.

Ông ta nhìn tam trưởng lão một cái, nói với vẻ kiên quyết: “Lập tức tổ chức người vây giết Sở Vũ, mang Tiểu Nguyệt đi, bất kỳ người nào dám ngăn cản… giết không tha!”

Trong đôi mắt của tam trưởng lão phát ra hai luồng sáng, ông ta hít sâu một hơi, gật đầu mạnh: “Tôi sẽ đi liên hệ ngay!”

Tạ Tiếu Thiên lại nhìn về phía Tạ Lộ: “Tiểu Lộ, cô lập tức tổ chức người bắt đầu tiến hành thanh lý sản nghiệp ở Yến Kinh của Sở gia. Chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận tất cả sản nghiệp của Sở gia!”

Tạ Lộ hơi chần chừ một chút: “Bên phía chính phủ…”

Tạ Tiếu Thiên vẻ mặt dửng dưng, tự tin nói: “Đây là chuyện giang hồ.”

Tạ Lộ gật đầu: “Tôi hiểu rồi lão gia, tôi sẽ đi ngay.” Nói rồi, Tạ Lộ quay người đi ra cửa.

Tam trưởng lão cũng dẫn mọi người còn lại đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tạ Tiếu Thiên.

Suy nghĩ mấy giây, ông ta bèn cầm điện thoại lên, gọi cho một số điện thoại.

Bên đó rất nhanh đã bắt máy nhưng lại không nói gì.

Ngữ khí của Tạ Tiếu Thiên trở nên cực kỳ cung kính: “Tô trưởng lão, rất xin lỗi muộn như vậy còn làm phiền ông, có một việc tôi phải báo cáo với ông. Ừm, đúng, là liên quan đến Tiểu Nguyệt… Tiểu Nguyệt rất khỏe nhưng tối nay cô ấy bị người khác lừa rồi…”

Đặt điện thoại xuống, trong mắt của Tạ Thiên Vũ hiện lên một sắc màu lạnh giá. Nói lẩm bẩm: “Sở gia, dù cho mày có là lang tộc phương bắc, dù cho mày có đầy tính cách của sói, nhưng tao cũng phải xem xem mày lấy gì… để đấu với Thanh Khâu!”

Tạ Tiếu Thiên không biết rằng, bên đó ông ta vừa bỏ điện thoại xuống thì bên kia Tiểu Nguyệt ở nhà Sở Vũ đã nhận một cuộc gọi.

Tính cách của Tiểu Nguyệt rất nhạt, cũng rất tùy hứng, dù là ở trong nhà của một người lạ cũng không thấy mất tự nhiên.

Lúc điện thoại gọi đến, cô vẫn chưa đi nghỉ mà đang ngồi ở trên sô pha xem phim hoạt hình cùng với tên gián điệp với vẻ thích thú.

Nhìn thấy số gọi đến một cái, Tiểu Nguyệt hơi chau mày nhưng vẫn bắt máy.

“Ừm, vâng, không ở bên hắn nữa, vâng, đã xảy ra một chút chuyện. Sau này hẵng nói đi. Không có, con tự nguyện. Hắn nói có thể trị bệnh của con, vâng, con nói rồi, nếu hắn dám lừa con thì con sẽ giết hắn. Hả? Vậy mọi người đừng tham gia vào nữa, con cũng sẽ không về. Được rồi, con biết rồi.”

Tiểu Nguyệt đặt điện thoại xuống, nói với lên trên lầu trên: “Sở Vũ, lát nữa người của Tạ gia muốn đến giết anh.”

Giọng của Sở Vũ từ trên lầu truyền đến: “Biết rồi.”

Tên gián điệp thì nói với vẻ chột dạ: “Người sắp đến rất lợi hại à?”

Tiểu Nguyệt nhìn nó một cái: “Rất lợi hại.”

Tên gián điệp lập tức kinh hoàng: “Vậy chúng ta mau chạy thôi!”

“Tại sao phải chạy?” Tiểu Nguyệt hỏi.

“Không chạy ở đây chờ chết à? Đừng nói nữa, chắc chắn là cái tên bị đánh tối nay tìm người đến báo thù rồi. Kẻ ra tay lại là ta, lúc này không chạy còn đợi gì nữa?” Tên gián điệp lẽ thẳng khí hùng, không có chút gì giác ngộ việc nó muốn làm lính đào ngũ.

Sở Vũ đứng ở trên lầu, nói nhẹ nhàng: “Lần này nếu mày chạy thì sau này mãi mãi đừng về nữa.”

“He he, anh, chỉ nói đùa với anh thôi. Tôi là loại người đó sao? Chúng ta là huynh đệ tốt, đối xử chân thành với nhau, vinh nhục cùng hưởng!”

Tên gián điệp bỗng chốc tỏ thái độ cùng sinh cùng tử với Sở Vũ, nhưng hai con mắt nhỏ lại liếng thoắng ngó nghiêng khắp nơi, đang nghĩ lát nữa trốn vào đâu thì thích hợp.

Tiểu Nguyệt im lặng nhìn tên gián điệp, sau đó nhìn về phía Sở Vũ: “Tôi đề nghị anh ra ngoài trốn đi.”

Chính vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nữ rất êm tai: “Anh ấy không cần trốn!”

Tên gián điệp vèo một cái, bay lên trên tủ lạnh ở trong góc trốn đi.

Tiếp theo, cửa trực tiếp bị người ta dùng chìa khóa mở ra, bóng dáng cao gầy của Lâm Thi Mộng từ ngoài cửa đi vào.

Sau lưng cô ấy còn đi theo bốn lão già, luồng khí tức đó dao động mang đến cho người khác một loại cảm giác ức chế mãnh liệt.

Bốn lão già vừa đi vào, ánh mắt lập tức nhìn vào người tên gián điệp trốn ở trong góc.

Cùng là võ giả cảnh giới cao, cảm nhận đối với khí cơ rất rõ rệt, họ vừa vào thì phát hiện con chim này không tầm thường.

Suy cho cùng tên gián điệp không có bản lĩnh như Sở Vũ, một thân khí cơ dao động trong cảm nhận của người cảnh giới thường hoặc cảnh giới cao là không thể ẩn giấu được.

Tên gián điệp thấy không thể trốn được, lập tức vẻ mặt căng thẳng: “Sở Vũ, họ là ai? Có phải đến để bắt chim tôi không? Anh phải làm chủ cho tôi đấy! Việc mà chim tôi làm hôm nay đều là vì anh đó!”

Lâm Thi Mộng vẻ mặt lặng im nhìn con chim sẻ này, trong lòng nghĩ Sở Vũ tìm được một cực phẩm như vậy ở đâu thế? Nếu không phải là rất nhiều người chứng thực, tối nay chính là con chim này ra tay, hai cánh đánh cho Tạ Thiên Vũ thành trọng thương thì cô thật sự không dám tin con chim xấu xa cổ quái lanh lợi này sẽ lợi hại như vậy.

Lâm Thi Mộng ngẩng đầu lên, nhìn Sở Vũ từ lầu hai đi xuống, nói nghiêm túc: “Anh đừng sợ, Tạ gia muốn đối phó anh thì phải qua ải của em trước!”

Lâm Thi Mộng nói rồi còn cố ý nhìn Tiểu Nguyệt đang ngồi ở đó một cái.

Tiểu Nguyệt thì yên lặng ngồi ở đó, tiếp tục xem phim hoạt hình với vẻ thích thú. Dường như những việc này không có quan hệ gì với cô ấy vậy.

Sở Vũ cười mỉm, sau đó chắp tay về phía bốn lão già ở sau lưng Lâm Thi Mộng: “Xin chào bốn vị tiền bối!”

“Vũ công tử không cần khách sáo, đây là việc bọn ta nên làm.”

Bốn lão già đều trả lễ về phía Sở Vũ, thái độ rất khách khí.

Tên gián điệp vừa thấy những người đó là người trợ giúp, lại rất mạnh thì lập tức lấy lại tinh thần, phành phạch một cái bay lên vai Sở Vũ.

Liếc nhìn xung quanh!

Con chim nhỏ bằng bàn tay, bày ra điệu bộ oai phong hiên ngang.

“Hôm nay cho dù kẻ đến là ai, chim tôi bảo đảm bắt chúng có đi mà không về!”

Mọi người: “…”

Điện thoại của Sở Vũ lúc này vang lên lần nữa, hắn nhấc điện thoại: “Anh.”

Đầu dây bên đó truyền đến một giọng nói trầm ổn: “Em trai, đừng sợ.”

Sở Vũ ở đầu dây bên này, trên mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

“Anh, em không sợ.”

“Người của nhà ta đang chặn chúng rồi. Anh nghe nói Lâm Thi Mộng dẫn người đến chỗ em, như vậy anh cũng yên tâm rồi.”

“Anh, anh cũng chú ý bản thân.” Sở Vũ nói nhẹ nhàng trong điện thoại.

“Yên tâm, anh không sao. Tối nay có một trận ác liệt, em nhất định phải bảo đảm an toàn của mình. Ngoài hai vệ sĩ trước giờ của em, anh còn phái thêm hai cao thủ nữa đang âm thầm bảo vệ em.”

Sở Vũ cay cay đầu mũi: “Anh…”

“Một chàng trai lớn rồi đừng làm mấy chuyện vô ích đó! Được rồi, cứ thế nhé. Nhớ kỹ, sự an toàn của em cao hơn tất cả!” Đầu dây bên đó truyền đến giọng cười trong sáng của Sở Lương.

Mọi người trong phòng đều nghe thấy nội dung trong điện thoại.

Lâm Thi Mộng thở nhẹ, tự nói với mình: “Xem ra kinh thành tối nay sẽ là một đêm không ngủ.”

Tên gián điệp khí thế mạnh mẽ, nói một cách khoác lác: “Kẻ địch đâu? Đến bao nhiêu chim ta diệt bấy nhiêu!”

Tên này nghe thấy đầu điện thoại bên kia Sở Lương nói người của Tạ gia sẽ bị chặn đường thì lập tức làm ầm ở đó.

Uỳnh!

Một luồng khí tức lạnh giá bỗng từ phía xa truyền đến.

Tựa như một mũi tên nhọn nhắm thẳng vào phía Sở Vũ.

Tên gián điệp vèo một cái với tốc độ rất nhanh, trốn thẳng vào một góc.

Đứng trên tủ lạnh giả làm tiêu bản chim.

Ánh mắt của Lâm Thi Mộng và bốn lão già đều nghiêm lại, men theo cửa sổ sát đất nhìn về phía xa.

Bên đó, một bóng dáng vượt qua cả tốc độ âm thanh đang xông về phía bọn họ bên này.

Sát ý mà bóng dáng đó tỏa ra lạnh giá thấu xương, khóa chặt một cách chuẩn xác trên người Sở Vũ!

Một lão già trong số đó trầm giọng nói: “Bọn ta đi ra ngoài!”

Lâm Thi Mộng gật gật đầu: “Hãy hết sức cẩn thận!”
Bình Luận (0)
Comment