Vô Cương

Chương 6

Thực ra cộng thời gian trước sau lại thì Sở Vũ chẳng qua rời khỏi Yến Kinh chỉ mới ba ngày.

Nảy sinh loại cảm xúc này không nghi ngờ gì nữa đó là do sự thay đổi của bản thân hắn.

Vốn tưởng rằng cả đời này sẽ như vậy rồi, không có cơ hội gì để chuyển mình. Chỉ có thể tuân theo sự sắp đặt của gia tộc, đi làm ở công ty gia tộc tại Long Thành.

Bắt đầu làm từ một thực tập sinh bình thường, rồi sau khi hiểu rõ tất cả các bộ phận của cả công ty, thì trở thành người điều hành thực tế của công ty này. Sau đó cố gắng kinh doanh kiếm tiền, đóng góp những gì bản thân nên làm cho gia tộc.

Rồi sau đó thì lấy vợ sinh con, lấy vợ sinh con, lấy vợ sinh con…

Đúng vậy đấy, lấy rất nhiều vợ, sinh rất nhiều con.

Sinh con đàn cháu đống cho gia tộc, tăng thêm lực lượng.

Nghe ra có vẻ như rất tốt, tưởng chừng như đó là cuộc đời hạnh phúc, có nhà lớn có xe đẹp có gái đẹp vây quanh, có tiền có quyền có địa vị, đây chắc là cuộc sống mà nhiều người mơ ước.

Nhưng đối với Sở Vũ mà nói, cuộc sống kiểu đó lại là cuộc sống mà hắn không thể khoan dung nhất.

Sở Vũ chưa có siêu thoát đến cảnh giới mà có thể thấu rõ được bộ mặt nhân thế, không còn mong muốn gì hơn, nhưng…

Tiền, hắn có thể tự kiếm; Quyền thế và địa vị, hắn có thể tự phấn đấu; Gái đẹp, hắn có thể tự đi tán!

Chứ không phải bởi vì hắn là một phế nhân, vì vậy chỉ có thể làm những việc này.

Đối với Sở Vũ mà nói, đây là một loại xỉ nhục rất lớn!

Ở sâu thẳm trong lòng hắn, từ trước tới giờ chưa từng cho rằng bản thân là một phế nhân. Ngược lại, Sở Vũ luôn cảm thấy bản thân là một thiên tài thật sự!

Đó không phải là hắn không khiêm tốn. Nhìn tổng quát cả thế tục Hoa Hạ, có thể ở tuổi hắn mà đã đả thông hai trăm bốn mươi huyệt vị, bước vào xung huyệt cảnh bát đoạn.

Hơn nữa còn là ở trong tình huống bị phong ấn kinh mạch, không lợi dụng bất kỳ tài nguyên bên ngoài nào… loại người này tuyệt đối là đồ quý hiếm!

Chí ít thì Sở Vũ chưa từng nghe qua.

Cho dù là người xếp hạng đầu trên bảng Thiên Kiêu đó, cũng chẳng qua là xung huyệt cảnh bát đoạn đỉnh cao, mà người đó đã hai mươi bảy tuổi rồi!

Lớn hơn Sở Vũ cả năm tuổi!

Chưa nói đến gia tộc sau lưng hắn cực kỳ lớn mạnh, tài nguyên sở hữu phong phú đến mức người ngoài khó tưởng tượng nỗi. Công pháp tu luyện cũng không phải những gia tộc nhỏ kia có thể sánh được.

Có lẽ trong số những môn phái và gia tộc cổ xưa từ trước đến nay đều kiên trì không nhập thế đó, có thế hệ mới ưu tú hơn.

Nhưng họ là tài nguyên gì? Sở Vũ là tài nguyên gì?

Sau khi xác định hắn thật sự phế rồi, Sở gia đã không còn cung cấp cho hắn bất kỳ tài nguyên về phương diện tu luyện nào nữa!

Sở Vũ có thể trong tình huống đó sở hữu được tu vi như hôm nay.

Thử hỏi đó không phải là thiên tài, thì thế nào mới phải?

Vốn cho rằng cuộc đời này là như thế rồi, muốn trước khi chấp nhận vận mệnh, bướng bỉnh một lần, ai mà ngờ đó lại trở thành chuyến đi tạo bước ngoặt cho cuộc đời hắn.

Khi Sở Vũ đi ra khỏi đường sắt cao tốc, khoảnh khắc hai chân bước lên sân ga, nội tâm luôn như sóng lớn trào dâng của hắn cuối cùng đã yên tĩnh trở lại.

Nhưng mà lập tức hắn sẽ không lãnh đạm nữa rồi.

Bởi vì hắn đã nhìn thấy một người.

Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang đứng trên sân ga, chính là ở trước cửa khoang thương gia, mặt không chút biểu cảm nhìn hắn.

Tất cả những người xuống tàu đều bị cô gái này làm cho kinh ngạc.

Họ ngạc nhiên nhìn cô gái tuyệt sắc khuynh thành này, đồng thời cũng đang tự hỏi, cô ấy làm sao vào được?

Ga tàu cao tốc cho phép vào ga đón người lúc nào vậy?

Một đại mỹ nhân như vậy nếu cùng ngồi trên một chuyến với họ thì sớm đã gây xôn xao rồi.

Nhưng đã có người nhanh chóng nhận ra thân phận của cô gái này.

“Mau nhìn xem, Lâm Thi Mộng!”

“Trời ơi… đúng thật là Lâm Thi Mộng, nữ thần của tôi! Tim tôi đập nhanh quá!”

“Cái gì mà nữ thần của anh? Đó là Mộng Mộng của nhà ta!”

“Xí, cũng không nhìn lại mình xem, lại còn Mộng Mộng của nhà các người, nói không ngượng miệng à? Mặt dày quá!”

“Của nhà chúng ta đấy, không phục thì anh cắn tôi?”

“Ôi chao, đây không phải nữ thần của tôi ư? Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?”

Rất nhiều người nhận ra Lâm Thi Mộng đều bị kinh ngạc.

Thân hình của Lâm Thi Mộng khá cao, mang một đôi giày cao gót nữa nên chiều cao đã vượt quá một mét tám, dung nhan vô cùng xinh đẹp lại thêm một thân khí trường lớn mạnh nên đứng ở đó thì giống như một viên minh châu, khiến mọi thứ xung quanh đều lu mờ.

Chiều cao của Sở Vũ cũng hơn một mét tám, nhưng trước mặt Lâm Thi Mộng lại giống như thấp hơn nhiều.

Kẻ luôn âm thầm theo dõi Sở Vũ suốt cả chặng đường cúi đầu nhanh chóng đi qua bên cạnh Sở Vũ, đi ra rất xa mới lén quay đầu nhìn một cái, hình như còn lấy điện thoại ra chụp một tấm hình.

Lâm Thi Mộng lạnh lùng nhìn về hướng đó một cái, người đó lập tức quay người rồi theo dòng người nhanh chóng rời đi.

Phản ứng đầu tiên khi Sở Vũ nhìn thấy cô ấy, chính là có chút ủ rũ, thế mà lại chạy đến đây bắt hắn.

Nhưng mà ngay sau đó hắn đã đổi thành một khuôn mặt cười vui vẻ.

“Thi Thi, sao em lại đến đây? Đến đón anh à? Vẫn là Thi Thi nhà chúng ta tốt nhất.”

“Vậy à? Anh rất vui khi thấy em ở đây?” Lâm Thi Mộng mặt không chút biểu cảm nhìn Sở Vũ.

“Dĩ nhiên!” Sở Vũ trả lời rất dứt khoát.

“Thôi bớt đi. Nếu em không xuất hiện ở đây, có phải từ đây về sau anh sẽ không gặp em nữa? Có phải nếu em muốn có tin tức của anh thì phải thông qua các phương tiện truyền thông lớn? Hử? Sở tổng?”

Lâm Thi Mộng hung dữ nhìn Sở Vũ, dò xét trên dưới, vành mắt thậm chí có hơi ửng đỏ.

Trong lòng Sở Vũ hơi chột dạ, nghĩ thầm không phải nha đầu này đã biết gì rồi chứ?

“Anh không phải Sở tổng, đến Long Thành thì anh cũng là một nhân viên quèn thôi, Thi Thi chúng ta nói chuyện đàng hoàng, em đừng trêu anh.”

Sở Vũ nói rồi thì nắm tay Lâm Thi Mộng rất tự nhiên.

Cả người Lâm Thi Mộng hơi nghiêm lại, một đôi mắt to, một biểu cảm ngây ngốc, hình như kinh ngạc đến ngốc rồi.

Nhưng cô không phản kháng.

Rồi sau đó cứ như vậy, trước ánh mắt của hàng trăm người, Sở Vũ kéo Lâm Thi Mộng đi mất.

“Đi thôi, đừng đứng đây gây cản trở giao thông…” Sở Vũ nói.

“Ôi chao! Tôi nghe thấy tiếng tim vỡ vụn! Nữ thần của tôi cứ như vậy mà bị một tên nghèo mạt cướp đi rồi?”

“Anh có ngốc không đấy? Mù rồi à? Đó mà là nghèo mạt ư? Anh không nhìn thấy áo quần người đó mặc là sản phẩm đặt làm thủ công ư? Không thấy trên tay hắn đeo đồng hồ Patek Philippe số lượng có hạn ư? Bỏ đi, không thể nào nói chuyện được với kẻ nghèo mạt thật sự như anh! Nói rồi anh cũng không hiểu! Nhưng… nữ thần của tôi! Mẹ kiếp, sao có thể bị dẫn đi như thế?”

“Ôi chao, tên đó là ai vậy? Sao lại dám nắm tay Lâm nữ thần như thế? Lâm nữ thần vậy mà không phản kháng?”

Rất nhiều người lên xuống chuyến tàu cao tốc này đều nhìn thấy cảnh đó, toàn bộ đều bị sốc.

Ngày nay phương tiện truyền thông cá nhân đã phát triển đến một mức độ hoàn toàn mới, vì vậy không đến năm phút sau, hầu như tất cả các trang mạng đều truyền khắp: Lâm Thi Mộng của top 10 bảng Thiên Kiêu Hoa Hạ đã hẹn hò rồi!

Trên một chiếc xe con sang trọng, Lâm Thi Mộng đang nghịch móng tay của mình với vẻ mặt nhàm chán, hình như vẫn còn chưa nghiên cứu đủ bộ móng tay cô mới sơn.

“Sao em không nói gì?” Sở Vũ có chút chột dạ nhìn gương mặt nghiêng xinh đẹp của Lâm Thi Mộng.

“Nói gì chứ?” Lâm Thi Mộng cúi đầu nhìn móng tay mình.

“Tùy tiện nói chút gì đó? Ví dụ như… trời hôm nay rất trong xanh, không có khói mù.” Sở Vũ cười hi hi nhìn Lâm Thi Mộng.

Lâm Thi Mộng không thèm ngẩng đầu, mặt không chút biểu cảm nói: “Khói mù mà anh nói là chuyện của trước kỷ nguyên mới.”

“Thi Thi nhà ta có học vấn!” Sở Vũ nịnh nọt.

“Không gọi đại tỷ nữa à?”

“Không gọi nữa.”

Khoảnh khắc kéo bàn tay ngọc của Lâm Thi Mộng vừa nãy, tim Sở Vũ đã đập rất nhanh, vô cùng căng thẳng!

Hắn rất sợ Lâm Thi Mộng sẽ hất hắn ra.

Còn may, Lâm Thi Mộng rất nể mặt nên không phản kháng.

Trước kia từng có một thanh niên anh tuấn trên bảng Thiên Kiêu không biết sống chết, trong một tiệc rượu cao cấp, mượn cớ uống thêm mấy ly mà đến kéo tay của Lâm Thi Mộng, bị Lâm Thi Mộng tát cho một cái, suýt chút nữa là bị đánh chết!

Từ đó về sau, Lâm Thi Mộng có thêm một biệt danh nữ thần băng giá.

Sở Vũ muốn nắm tay Lâm Thi Mộng cùng đi dạo phố đã rất nhiều năm rồi, nhưng vẫn luôn chôn chặt trong lòng.

Hắn là một phế nhân không thể tu luyện, Lâm Thi Mộng lại là con gái của trời đứng trong top 10 bảng Thiên Kiêu Hoa Hạ!

Trong mắt người ngoài, hai người một người ở trên trời, một người ở dưới đất, khoảng cách quá lớn rồi.

Cho dù hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, dù Lâm Thi Mộng vô cùng tín nhiệm hắn, thậm chí dám cùng hắn ngủ chung một giường.

Nhưng trong lòng Sở Vũ cũng vô cùng kiêu ngạo. Hắn không muốn bị người ta chê cười là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

Hôm nay sở dĩ hắn có dũng khí đó, bởi vì hắn không còn là hắn, hắn đã trở nên mạnh rồi!

Lâm Thi Mộng lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Sở Vũ đang ngồi đối diện với cô.

Trong xe rất yên tĩnh, tựa hồ như không nghe được chút tiếng động nào bên ngoài.

Lâm Thi Mộng cứ nhìn Sở Vũ như vậy, cũng không nói chuyện.

Sở Vũ bị nhìn đến nỗi có chút lạnh tóc gáy, không nhịn được mà giơ tay đầu hàng, vừa định nói chuyện thì Lâm Thi Mộng mở lời rồi.

“Trước đây là em không tốt, vẫn luôn xem anh như tấm lá chắn, nên mang đến cho anh áp lực và rắc rối lớn.”

Lâm Thi Mộng nhìn Sở Vũ: “Tối qua gặp nguy hiểm ở Thái Sơn phải không? Tuy không biết anh làm sao thoát được, nhưng lúc đó… thật sự đã khiến em sợ hãi. Đối phương chỉ có thể cung cấp cho em tin tức này, nhưng lại không thể nào cứu anh được. Anh có biết, lúc đó em suýt chút nữa là trực tiếp xông qua bên đó!”

Sở Vũ nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp gần trong gang tấc đó, cười cười: “Chẳng phải anh vẫn bình an đó sao.”

Lâm Thi Mộng không để ý đến hắn, nói tiếp: “Nhưng lúc đó đã không còn kịp nữa, bên đó đã ra tay với anh rồi. Anh có biết không? Em bị dọa đến khóc luôn rồi! Em sợ anh chết rồi. Đó là lần thứ hai em rơi nước mắt, cũng là lần thứ hai vì anh mà rơi nước mắt! Lần thứ nhất là năm chúng ta sáu tuổi.”

Sở Vũ trở nên trầm lặng, năm sáu tuổi đó, người khóc đâu chỉ có mình cô ấy?

Lâm Thi Mộng nhìn Sở Vũ: “Em cố sống cố chết gọi điện thoại cho anh, nhưng cứ mãi không gọi được, khó khăn lắm mới gọi được thì nghe giọng của anh, tim em mới xem như rơi về lại trong bụng.”

“Thi Thi, cảm ơn em.” Sở Vũ trầm giọng nói.

“Chúng ta là bạn bè tốt nhất, đối tác tốt nhất, trên thế giới này ngoại trừ ba mẹ ra thì em là người thân thiết nhất.” Lâm Thi Mộng nhìn Sở Vũ với vẻ mặt chân thành: “Nhưng…”

“Được rồi, đừng nói nữa, lần này là anh đường đột rồi, xin lỗi.” Sở Vũ nói rồi hít một hơi sâu, nhấn hệ thống bộ đàm.

Bên đó tài xế lập tức nghe máy.

“Chú Trần, phiền chú dừng xe.” Sở Vũ nói.

Chiếc xe sang trọng này từ từ dừng lại bên đường.

“Anh giận rồi?” Lâm Thi Mộng nhìn Sở Vũ.

“Không, sao lại giận chứ. Hiện giờ tất cả các mạng chắc đều đang lan truyền việc hai chúng ta hẹn hò, là anh lời rồi. Long Thành bên đó em đừng đi nữa, người bên đó nhìn thấy tin tức đó chắc đã sợ khiếp rồi. Nếu mà còn nhìn thấy em nữa, thì anh cũng không cần thực tập ở đó nữa rồi. Thi Thi, đây cứ xem như là sự báo đáp cho việc anh làm tấm lá chắn cho em nhiều năm qua nhé. Được rồi, em bận như vậy thì đừng tiễn anh nữa, anh tự trở về được rồi.”

Sở Vũ nói hết một hơi, sau đó mở cửa xem, trực tiếp xuống xe, vẫy vẫy tay với Lâm Thi Mộng rất phóng khoáng rồi quay người rời đi.

Lâm Thi Mộng nhìn bóng lưng của Sở Vũ, muốn nói nhưng lại thôi, mấy lần muốn mở miệng nhưng cuối cùng vẫn là trầm mặc.

Cô nhấn hệ thống bộ đàm: “Chú Trần, chúng ta đi thôi.”

Xe từ từ nổ máy, bên đó truyền đến giọng của tài xế: “Tiểu thư, cô rõ ràng…”

“Được rồi chú Trần, việc này đừng nhắc nữa. Ngoài ra, chỗ Tạ Thiên Vũ, chú Trần quay về thay tôi cảnh cáo một chút, nói với hắn nếu hắn còn dám nhắm vào Sở Vũ như vậy thì tôi sẽ sống chết với hắn!”

Lâm Thi Mộng tắt hệ thống bộ đàm, dựa lên ghế, nghẹo đầu nhìn ra ngoài cửa xe, trong khóe mắt có một giọt óng ánh lóe qua.

Lúc này, điện thoại của Lâm Thi Mộng đột nhiên reo lên.
Bình Luận (0)
Comment