Vô Danh Giới

Chương 49

Từng đoàn từng đoàn người ngựa nối đuôi nhau trải thành một hàng dài đi vào học viện. Con đường chính rộng lớn với năm làn xe ngựa hiện tại cũng đã chật ních người. Nhân viên công vụ của học viện phải cật lực làm việc liên tục suốt năm ngày qua, mà đoàn người kia vẫn chưa thể thấy có dấu hiệu vơi bớt đi…

Mạch nước ngầm trong đế quốc giờ đã bắt đầu rục rịch hoạt động trở lại. Những sự việc thảm thiết như cả một gia tộc bị tuyệt diệt, không còn một ai sống sót, đã không còn là điều mới lạ gì nữa. Một bầu không khí áp lực, khẩn trương đang bao trùm lên toàn bộ đế quốc Thiên Vị.

Sự di tản với quy mô lớn này đang diễn ra trên toàn đế quốc. Người thông minh sẽ nhận ra ngay, sự di tản này thực chất là sự tập chung về sức mạnh quân sự. Mọi thế lực, mọi sức mạnh đang được hội tụ trở lại để làm bước khởi đầu cho một sự kiện trọng đại sắp sảy ra. 

Hiện tại đế quốc đang có ba thế lực nổi lên tạo thành một thế chân vạc, ba thế lực này luôn kiềm chế lẫn nhau tạo thành tình thế tạm thời cân bằng. Liên Minh Ngũ Chỉ, Hoàng Thất, và Ám Thiên Tông. Sức mạnh của các thế lực cũng dần hội tụ trở thành một khối thống nhất. Cơn rông tố mạnh nhất trong hai vạn năm qua đã có dấu hiệu bắt đầu…

***

Tại một ngọn tháp hoang, ngọn tháp này được coi là tháp ma trong học viện. Tại đây có vô số vụ tự tử ly kì không có lời giải đáp vô số năm nay. Lạ một điều là cao tầng học viện không hề có ý dỡ bỏ hay điều tra tường tận về ngọn tháp này. 

- Sư huynh, những chiếc bánh răng kia đã bắt đầu quay, từ giờ chúng ta không còn đường lui nữa rồi. Kẹt một bánh là cả hệ thống sẽ đổ bể.

- …

Bên cạnh cửa sổ, ánh trăng mờ ảo chiếu rọi xuyên qua tấm rèm đã rách rưới từ lâu. Ánh trăng dịu mát đó in hình hai bóng người đang lẳng lặng đứng nói chuyện bên cửa sổ.

- Tử Tiêu… Đệ có hối hận không? 

- Đến giờ này huynh còn nói những câu như vậy. 

- Ta đã thề không đội trời chung với lũ khốn kiếp ấy rồi. Một ngày chúng sống là ta thêm một ngày đau khổ dằn vặt.

Người vừa nói chính là vị Viện Trưởng học viện với tính cách đạo mạo lạnh lùng kia, hắn hiện tại đang cắn răng gằn lên từng chữ một với sự phẫn nộ điên cuồng. 

Dường nhưu hắn chỉ có thể sống thật với con người mình khi có vị sư huynh này bên cạnh. Thù hận trong mắt hắn đã áp đi toàn bộ ánh trăng dịu mát kia, bầu không khí trong căn phòng trở nên nặng nề một cách dị thường. 

Người bên cạnh kai vẫn đứng thẳng lưng, không thèm liếc nhìn tới vị đệ đệ già nua hơn mình rất nhiều này lấy một cái. Rồi hắn chậm rãi nặng nề mở miệng:

- Trong đó… có phụ thân và phụ mẫu. Đã rất lâu rồi chúng ta không gặp lại họ. Nếu có cơ hội, hãy để ta đích thân… kết liễu họ!

- Không được, ta biết huynh nghĩ gì... Tử Mạnh, huynh đã quên ánh mắt cầu xin của muội muội trước khi bị đẩy vào nơi đó rồi sao? Huynh đã quên ai là người đẩy muội muội vào đó rồi sao?

Giọng nói già nua của Viện Trưởng lại gằn lên từng chữ, trong từng câu nói hiện lên sự hận thù đi kèm với niềm thống khổ vô tận! 

- Chúng ta khi đó không có sức mạnh, chỉ có thể bất lực nhìn theo lũ khốn kiếp đó… Nhưng hiện tại, dù có phải trả bất kì cái giá nào đi chăng nữa, ta cũng phải tuyệt diệt cái gia tộc ác ma kia... Phụ thân, mẫu thân, cũng là người của gia tộc đó, không có ngoại lệ!.

Tử Mạnh quay sang nhìn lại vị đệ đệ của mình, đôi mắt chất chứa tâm sự nặng nề. Tử Tiêu vốn chỉ kém hắn hai tuổi, nhưng vì truy tìm sức mạnh nên hắn đã đi lối tắt.

Hắn đã lập giao ước với loài quỷ, trao cho chúng sinh mệnh lực để truy cầu sức mạnh của bản thân. Hiện tại Tử Tiêu đã có bộ dạng giống như một ông lão sắp gần đất xa trời vậy, nhưng tu vi lại đã vượt xa vị đại ca đứng kế bên.

Hắn cần là cần sức mạnh, cần trả thù, chứ không cần tuổi thọ, vậy nên hắn bỏ ra tất cả, sẵn sáng trả giá tất cả và không hề hối hận với quyết định của chính mình.

- Tử Tiêu, thông đạo đó còn sử dụng được mấy lần. 

- Huynh cần làm gì, một mình đệ là đủ rồi, huynh còn phải tìm Linh Đang đại tẩu…

- Ta cần cho Thiên Vũ rời khỏi nơi đây. Hắn không nên bị cuốn vào vòng xoáy này, tại thời điểm này…

- Chu Huyền hắn đồng ý sao? Với thực lực của hắn thì bảo vệ Thiên Vũ đâu có gì là khó?

- Hắn đã bị trói vào ‘Trấn yêu tháp rồi’ không thể rời xa học viện, Thiên Vũ cần phát triển, bao bọc hắn như vậy là hại hắn. Hơn nữa Chu Huyền hắn cũng đã đáp ứng, đệ không cần phải lo. Kế hoạch lần này, nhất định thành công.



*** 

Chiều ngày hôm sau, trong một ngôi nhà nhỏ trên sườn núi, Thiên Vũ đã tỉnh lại, hắn sửa soạn rồi gặp vị lão sư Tử Mạnh của mình. Như thường lệ, Tử Mạnh chậm rãi rót trà rồi đẩy về phía Thiên Vũ. 

Đáng nhẽ công việc rót trà này vốn là của học trò làm cho lão sư, nhưng Tử Mạnh hắn lại nhất quyết không cho bất kì ai sử dụng ấm trà này. Ấm trà đó dường như có kỉ niệm vô cùng đặc biệt với hắn vậy.

- Lão sư, người cho gọi con?

Tử Mạnh chậm rãi đặt một chiếc nhẫn lên bàn, hình dáng nó vô cùng phổ thông, nhưng Thiên Vũ có thể cảm nhận được dao động linh khí trong đó vô cùng khủng khiếp, đồ vật bên trong tuyệt đối không phải vật phàm.

- Cầm lấy. Bên trong có linh thạch, đan dược và một bộ kiếm trận do chính ta luyện chế. Ngươi trở về, cầm thẻ bài của ta tới thư viện, lên tầng cao nhất tùy ý chọn ba bí kĩ hoặc công pháp để sử dụng. Nhớ kĩ là chỉ được ba, quyền lợi của ta chỉ được ba bộ mà thôi.

- Lão sư, người làm vậy là có ý gì? 

Tử Mạnh trầm ngâm không trả lời, hắn tiếp tục rút một viên ngọc bội từ trong tay áo để cạnh chiếc nhẫn. Hắn nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ cẩn thận nói: 

- Nhớ! Không được rời viên ngọc bội này quá năm mét. Mạch nước ngầm đế quốc này đang rung chuyển. Con nên chuẩn bị trước tình huống xấu nhất có thể sảy ra. Lâm Dương Dung đã dẫn phần lớn Lâm gia tộc nhân tới đây, tối nay sẽ tiến vào học viện. 

- Lâm gia? Vì sao? Lão sư, năm năm qua đã sảy ra chuyện gì rồi sao?

- Hỏi Lâm Dương Dung hắn! Nếu sau này gặp nguy hiểm, bóp vỡ ngọc bội kia, nó vốn là một ngọc phù ẩn chứa truyền tống trận. Khi đó con sẽ rõ, hiện tại chưa cần thiết. Được rồi trở về đi.

Ra hiệu tiễn khách đối với Thiên Vũ, Tử Mạnh liền quay lưng rời đi. Bỏ lại hai món vật phẩm trên bàn và Thiên Vũ đang mơ màng không hiểu. Vị lão sư này lúc nào cũng vậy, thần thần bí bí, lòng vòng tới mức khó chịu. Nhưng đối tới Thiên Vũ hắn thì lúc nào cũng hết lòng quan tâm… 

- Lão sư, còn Chu Huyền lão sư thì sao?

- Linh Thạch và đan dược là của hắn cho, hắn đã đồng ý!



Trong căn nhà nhỏ của Tử Mạnh. Ngay khi Thiên Vũ rời đi liền có một thân ảnh nam tử hiện thân. Hắn có mái tóc màu tím nổi bật không thể nhầm lẫn với ai khác, Chu Huyền Viện Trưởng vừa hiện thân liền mở miệng hỏi Tử Mạnh:

- Truyền tống đó điểm cuối là tại đâu?

- Bán nhân, Hắc Vũ tộc.

- Triệu Hồi Hắc Tộc, ngươi có giao tình với chúng?

- Đúng vậy, chuyện xưa không đáng nhắc tới. 

Chu Huyền đứng tại đó, nhíu mày suy nghĩ một hồi, rồi hắn trịnh trọng nói: 

- Mấy lão quái kia cũng đã có người tỉnh giấc, ta đã cảm nhận được một vài khí tức quen thuộc. Không biết là bọn hắn dùng bí pháp gì tồn tại tới giờ, Tuy sức manh giảm nhiều nhưng vẫn không thể khinh thường. Ta sợ lần này trung tâm bão tố chính là ‘Trấn Yêu tháp’ kia.

- Các Tháp Chủ đã tim ra đủ truyền nhân chưa? Ta vừa nhận được tin, Tử Tộc hoàng gia đã bắt đầu hành động, Chắc chắn bọn chúng có chỗ dựa mới dám xuất binh sớm như vậy. Học viện nên chuẩn bị đầy đủ tránh để rơi vào tình thế bị động.

- Tất cả mọi việc đều do các ngươi làm chủ, bọn ta xuất hiện chỉ với mục đích hoàn thành sứ mệnh của Lão Sư. Ngươi cứ thẳng tay làm việc, an nguy của học viện đã không còn liên quan tới chúng ta…

Nghe vậy khuôn mặt nghiêm nghị của Tử Mạnh đã dãn ra rất nhiều, điều mà hắn lo nghĩ đã được giải khai. Nếu Chu Huyền chen một chân vào Học Viện thì kế hoạc của hắn sẽ vỡ lở tất cả. Suy nghĩ hồi lâu, Tử Mạnh chậm rãi lên tiếng:

- Tốt… nhưng để Thiên Vũ hắn ở lại có đúng đắn?

- Thiên Ý vô phùng. Cho dù là Thiên Tử nhưng nếu không được mài dũa thì cũng chỉ là củi mục mà thôi. Bao năm nay hắn chưa hề có động lực để vươn lên, ta cũng chưa chưa kích phát nổi tiềm lực ẩn dấu trong cơ thể của hắn. 

Nghĩ tới đây, Chu Huyền liền cưởi mỉm, đôi môi màu tím đó nhếch lên trông vô cùng yêu tà, quỷ dị.

- Năm năm quan sát ta thấy hắn là loại người chuyện gì cũng tìm ra lỗ hổng, lối tắt để lợi dụng được. Con người này tuy có chút lười, nhưng lại lấy sự thông minh để bù đắp vào. Ta cũng không biết đây là chuyện tốt hay truyện xấu. Tất cả do Thiên ý…

Bình Luận (0)
Comment