Vô Danh Giới

Chương 6

Hắn đáp ứng Lâm Toàn cuộc tranh tài là rất nhiều người bất ngờ, cũng rất nhiều người lo lắng, và người vui sướng vẫn là nhiều nhất, Thiên Vũ âm thầm than thở: “do ăn ở đây mà”.

Dương Dung mấy ngày này ở nhà lại đặc biệt chiếu cố mẹ con Thiên Vũ, vì hắn vừa mới biết 2 mẹ con khổ sở ra sao khi hắn không ở nhà, Lê Phu nhân bị hắn mắng cho mất hết mặt mũi trước toàn Lâm gia, “thằng nhãi này 19 tuổi mà bá gớm” đấy là phản ứng đầu tiên của Thiên Vũ khi biết chuyện Lê Phu nhân mất mặt.

- Được, người bạn này ta kết giao, Thiên Vũ âm thầm đồng ý mở lòng đối với đại thiếu gia họ Lâm này.

Đồng thời Dương Dung cũng vô cùng bất ngở khi biết tin Thiên vũ có sức mạnh tinh thần thật cường đại. Hắn cho Thiên Vũ 1 bộ công pháp của gia tộc, và qua chỉ điểm rất nhiều cho Thiên Vũ trong lĩnh vực ma pháp, vì hắn chủ tu ma pháp nên có rất nhiều bí kĩ ma pháp dạy cho Thiên Vũ. Thiên Vũ tiến bộ cực nhanh làm hắn vừa vui mừng vừa ghen tị. Chứ có biết đâu con hàng này được buff kinh thiên động địa rồi.

***

Ba tháng sau, Lôi vân đài:

- Ha Ha, Lâm huynh, chúng ta 2 năm rồi mới gặp, nào nào ngồi uống với tiểu đệ mấy chén.

Vừa nói chuyện với Lâm Toàn là Dương Úy, Gia chủ Dương gia Ưng trấn. Một đạo hàn quang chợt lóe lên.

- Lâm Huynh, Dương đệ, sao có rượu ngon lại không thấy mời Uy Chung ta vậy. Hahaha

Lại 1 lão giả tu vi không cạn xuất hiện, Thiên Vũ chỉ cảm nhận được 3 lão bất tử này rất mạnh chứ không thế ước lượng được mạnh tới đâu, cách biệt quá to lớn. Đây có thể là 3 hòn núi cao sẽ đè hắn xuống, cũng có thể là 3 viên đá kê chân to tổ bự giúp hắn 1 bước lên mây.



Gia chủ ba tộc lớn tại Ưng trấn tề tựu, 3 đại tộc này tạo nên một thế chân vạc bền vững phát triển vả quản lí vùng đất này. Lúc này mới thấy từng vệt sáng một lóe lên, là gia chủ các tộc phái nhỏ hơn, Gia chủ họ Lý, Đằng, Cách, Lôi. Đi đầu là Lý gia, Lý Kế Huân, và đi cuối cùng là 1 nhân vật áo đen thần bí mặc áo choàng nâu che toàn bộ cơ thể.

Ba vị Gia chủ đang uống rượu bỗng đình chỉ, Dương Úy chủ tu Luyện cốt, linh mẫn hơn người dường như đã thấy được điều gì đó, vội ghé tai thì thầm với 2 vị gia chủ còn lại. 2 vị kia sắc mặt hơi ngạc nhiên, trán nhíu lại hình chữ ‘Xuyên’, rồi trầm lặng uống rượu.

Nói thì lâu nhưng thực ra mọi chuyện sảy ra cực kỳ nhanh chóng. Tiệc rượu các gìa chủ vơi đi phần nào thì Lâm Toàn đứng lên tuyên bố bắt đầu giải thi đấu thiếu niên tài tuấn dưới 12 tuổi.

Một chiếc hũ đặt ở giữa, lần lượt 21 thanh niên của 7 gia tộc lên bốc thăm số thứ tự thi đấu. Trong nhóm này đa phần là độ tuổi từ 10 tới 14. Chứ 7 tuổi như Thiên Vũ thì không thấy một ai, tuy nhiên với cái cơ thể dậy thì sớm của hắn, đứng vào hàng trà trộn thì chả có ai nhận ra cả.

- Đại ca, đại ca áo xanh ơi, giúp ta bốc phiếu được không, ta với không có tới hũ à!

Một bàn tay nhỏ bé bỗng bắt lấy vạt áo Thiên Vũ, làm hắn giật mình là không biết cô bé này xuất hiện sau hắn từ bao giờ mà hắn không hề biết, chả nhẽ thần thức Ma Đạo Sĩ sơ kì chỉ để làm cảnh thôi?.

Hắn quay lại nhìn lại cô bé, thật dễ thương, đôi mắt to tròn, chiếc mũi nhỏ nhắn, với đôi môi vểnh lên cười, nàng ta búi hai quả đào hai bên nhìn như con lật đật vậy. Đây chính là mầm mống của một tiểu yêu tinh trong tương lai, dễ thương quá đi.

Nhìn qua thì nàng chỉ khoảng có 6-7 tuổi, cao chưa tới 1m2 nhưng kì lạ là trên lưng nàng ta dắt một chiếc búa cán dài khá to và nặng, đối lập hoàn toàn với cái vóc dáng đáng yêu kia. Chiếc búa đó tỏa ra hắc khí rợn người, viên ngọc ở giữa thỉnh thoảng còn lóe sáng kì bí… Thật đặc sắc nha.

- Đây của em đây, Thiên Vũ chìa ra phong bao đỏ vừa lấy từ chiếc hũ.

- Số 1, ui tay đại ca thối quá đi à, bốc ngay trận đầu cho người ta rồi, sau này nhờ huynh bốc phiếu cho ta nữa thì ta là con chó…!

Thiên Vũ ngẩn cả người, có bốc thăm thôi mà gì phải căng thế, còn thề thốt lôi cả ‘cẩu’ huynh ra nữa. Song nói thì nói vậy, sắc mặt cô bé vẫn dửng dưng tươi cười làm Thiên Vũ cũng an tâm phần nào, đây có lẽ là người duy nhất cùng độ tuổi với hắn trong cái nhóm này. À tí quên, hắn bốc phải số 11, số 1 sẽ đấu số 21, số 2 và số 20… chính vậy hắn được miễn thi đấu trận đầu, “cũng hên mà, tay có thối lắm đâu” Thiên Vũ lắc đầu tự nghĩ.

- Trận đầu, Lý Huyên Huyên Lý gia số 1 và Lôi Vũ Lôi gia số 21 – Trọng tài cao giọng tuyên bố.

Xem cô bé ra sao nào, nhìn phong thái không phải người bình thường, chắc thực lực không tồi.

Huyên Huyên ra sân, rút chiếc Búa to phía sau ra, Buồn cười ở chỗ là cán búa dài hơn cơ thể, nên nàng phải cầm ngang búa ra làm mọi người đều phải phì cười. Nhưng mọi người đều quên mất một điều quan trọng, nàng ta cầm chiếc búa nhẹ nhàng như một món đồ chơi vậy, đây là cô bé 7 tuổi sao???
Bình Luận (0)
Comment