Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 72


Bảy sợi dây tuyến, bảy cửa ải, Lâm Huyền đã vượt qua được ba ngân ba kim, chỉ còn sót lại một sợi dây tuyến màu đỏ cuối cùng là đã có thể giết được Cầm Cơ ở bên trong.

Giờ phút này, khúc đàn mà Cầm Cơ đang khảy đã biến hóa đến sáu lần.

nàng vẫn còn lần biến hóa cuối cùng.

Cũng chính là con bài cuối cùng chưa lật của nàng.

Cây đàn gỗ của Cầm Cơ rất nổi tiếng, được gọi là Tam Thải Cầm.

Ba màu, bạc vàng và đỏ.

Ba loại màu sắc khác nhau, tương ứng với ba loại lực lượng khác nhau.

Dây đàn màu bạc có thể khiến cho người ta rơi vào bên trong ảo cảnh, mô tả lại nỗi sợ hãi nhất ở sâu trong lòng của người đó.

Dây đàn màu vàng có thể phát ra tật phong lạnh thấu xương, có điều chỉ đến khi tu vi đạt được đến cảnh giới Tụ Khí Cảnh thì mới có thể phát huy được sức mạnh thực sự.

Dây đàn màu đỏ có năng lực công kích linh hồn.

Công kích linh hồn!Từ khi võ đạo sinh ra đến nay, những nghiên cứu về linh hồn rất ít, mọi người chỉ biết rằng linh hồn cũng có thể sở hữu sức mạnh, gọi là hồn lực.

Dây đàn màu đỏ ở bên trong Tam Thải Cầm cũng ẩn chứa cơ quan phát ra hồn lực.

Lúc này Cầm Cơ chỉ chờ đến khi Lâm Huyền đến gần thì sẽ gảy dây đàn màu đỏ, đánh vào linh hồn của Lâm Huyền.

Chỉ cần Lâm Huyền để lộ ra một ít sơ hở, trong khoảnh khắc gần như thế, mặc dù thực lực của nàng không mạnh như Lâm Huyền thế nhưng cũng có thể chuyển bại thành thắng được.

Mọi chuyện đều được tiến hành dựa theo kế hoạch của Cầm Cơ.


Sau khi Lâm Huyền vượt qua ba sợi kim tuyến, rốt cuộc đã đến trước sợi dây tuyến màu đỏ, sau đó đã bước một bước qua.

Trên mặt của Cầm Cơ lộ ra một nụ cười đầy toan tính.

Ngón út trên tay phải của nàng nhẹ nhàng gảy vào sợi dây đàn màu đỏ.

“Leng keng!”Dây đàn màu đỏ phát ra một âm thanh đặc biệt thanh thúy, giống như âm thanh của một giọt nước mưa rơi vào bên trong dòng suối nhỏ ở trên khe núi vậy.

Một loại lực lượng vô cùng mờ mịt phát ra từ bên trong dây đàn, bắn về phía của Lâm Huyền.

“Một tia công kích cuối cùng hay sao?”Lâm Huyền không hề do dự sử dụng Thần Đạo Quyền Pháp, hắn cứ tưởng rằng sẽ là một tia tật phong ẩn chứa nguyên khí như trước.

Thế nhưng chuyện khiến cho hắn bất ngờ là, lực lượng phát ra từ bên trong dây đàn màu đỏ đi thẳng qua nắm đấm của hắn, đi vào bên trong cơ thể của hắn, đánh thẳng vào linh hồn của hắn.

Công kích linh hồn!Nụ cười ở trên mặt của Cầm Cơ càng rực rỡ, dường như nàng đã tưởng tượng ra cảnh Lâm Huyền đau đớn ôm đầu lăn xuống võ đài.

Thế nhưng mà… Cảnh tượng này cũng không hề xảy ra như trong tưởng tượng.

Lâm Huyền chỉ lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, cũng không hề bị ảnh hưởng nhiều.

Lúc này, đến lượt Cầm Cơ cảm thấy ngạc nhiên.

nàng vẫn duy trì tư thế Kim Kê Độc Lập, không hề phòng bị, mạnh mẽ đối kháng với Thần Đạo Quyền Pháp của Lâm Huyền.

Cầm Cơ bị một quyền của Lâm Huyền đánh bay, trực tiếp bay ra khỏi võ đài, rơi xuống giữa đài quan sát, miệng của nàng phun ra máu tươi, tóc tai rối bời, ngay cả ở bên trên Tam Thải Cầm cũng đầy tro tàn.

Nàng nhìn thật kỹ Lâm Huyền, ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc, sau đó nàng ngoẹo đầu, ngất xỉu.

Các đệ tử đang vây xem cũng cảm thấy choáng váng.

“Lâm Huyền… Đánh con gái cũng mạnh tay quá.


”“Cầm Cơ đáng thương, ở ngoại môn cũng coi như là một vị mỹ nữ, bây giờ đã mất hết hình tượng, sẽ không hận chết Lâm Huyền hay sao?”Đương nhiên Lâm Huyền cũng nghe thấy những lời bàn luận này, thế nhưng hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Một kích cuối cùng của Cầm Cơ, thoạt nhìn thì có vẻ rất mạnh mẽ, hơn nữa còn xuyên qua được nắm đấm của hắn.

Tại sao khi đánh vào trong người thì lại vô cùng hời hợt, không đau không ngứa.

Lâm Huyền nhìn cơ thể mình từ trên xuống dưới, hơn nữa còn vỗ ngực một cái, không cảm thấy bị thương.

Đối với công kích linh hồn, Lâm Huyền cũng không hiểu lắm.

Hắn không bị thương là bởi vì hắn đã từng sử dụng Nguyệt Sắc Thảo, Tụ Hồn Đan, cho nên linh hồn của hắn rất mạnh mẽ, mạnh hơn rất nhiều so với các võ giả có cảnh giới tương đương.

Công kích linh hồn có thể sử dụng để tập kích bất ngờ đối với các võ giả khác, thậm chí chính là đòn trí mạng.

Thế nhưng đối với người có hồn lực mạnh mẽ như Lâm Huyền mà nói thì nó chẳng khác gì một con kiến cắn cả.

Tài Quyết Trưởng Lão tuyên bố kết quả tỷ thí.

“Lâm Huyền, thắng lợi.

”Lâm Huyền đi xuống võ đài, Hổ Mập chạy tới.

“Huynh đệ, ngươi cũng quá độc ác rồi, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, Béo Gia ta khẳng định chắc chắn ngày mai cái danh hiệu Cuồng Ma Phá Hoa của ngươi sẽ lan truyền ra toàn bộ tông môn, đến lúc đó để xem có còn sư tỷ muội nào dám đến gần ngươi hay không.

”Lâm Huyền liếc mắt, không muốn nói chuyện.

Hắn nhìn thoáng qua Cầm Cơ đang được người nâng đi ở bên trên đài quan sát, có một linh cảm rằng giữa bọn họ sẽ còn phát sinh một chuyện gì đó.


Đấu võ còn hai trận nữa, trước khi Lâm Huyền và Lăng Vân quyết chiến thì Lăng Vân vẫn còn một cuộc tỷ thí nữa.

Tài Quyết Trưởng Lão tuyên bố tỷ thí bắt đầu, vẻ mặt của Lăng Vân vô cùng âm u đi lên võ đài, trận chiến đấu lúc trước cũng không thể khiến cho hắn trút hết nỗi bực tức ở bên trong lồng ngực.

Trước khi tự tay xé nát Lâm Huyền thì nỗi bực tức này khó có thể trút ra được.

Hơn nữa, chắc chắn đối thủ mà hắn gặp phải ở trước Lâm Huyền cũng sẽ trở thành đối tượng trút giận của hắn mà thôi.

Hổ Mập tấm tắc hai tiếng: “Lại là một tên xui xẻo.

”Dường như hắn đã quên rằng lúc này Lăng Vân đang rất tức giận, hơn phân nửa đều bởi vì một quyền mà hắn đập thẳng vào trứng của Lăng Vân.

Lâm Huyền vô cùng quan tâm đến trận tỷ thí này, mặc kệ Lăng Vân có âm mưu nào nhằm vào hắn thì hắn cũng phải đối phó cẩn thận.

Giống như trận đấu với Cầm Cơ lúc trước, không một ai có thể bức ra được thực lực chân chính của hắn.

Sau mấy cuộc tỷ thí với Lăng Vân thì cũng chỉ có Hổ Mập mới có thể khiến cho hắn sử dụng một số thủ đoạn mà thôi.

Thế nhưng mà… Lâm Huyền lại phải thất vọng rồi.

Đối thủ của Lăng Vân cũng không có lên đài.

Lăng Vân đứng chờ rất lâu, thế nhưng đối thủ của hắn vẫn không hề xuất hiện.

Tài Quyết Trưởng Lão cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, những năm gần đây, hắn đã chủ trì rất nhiều các trận đấu võ ở nhiều cấp bậc, thế nhưng việc tuyển thủ biến mất thì vẫn là lần đầu tiên.

hắn liếc mắt nhìn khắp nơi cũng không hề tìm thấy tên đệ tử kia.

Mãi đến khi một giọng nói cẩn thận vang lên ở phía dưới võ đài.

“Trưởng lão… Hình như ta vừa thấy hắn đã chạy trốn rồi…”Chạy trốn…Biểu hiện tàn bạo của Lăng Vân, quả thật đã dọa đối thủ ở vòng này hoảng sợ bỏ chạy rồi.

Cũng không thể trách được tên đệ tử này, nếu như trận đấu tiếp theo Lâm Huyền không đánh với Lăng Vân thì sợ rằng cũng đã dọa không ít người phải bỏ chạy rồi.

Dù sao một người con gái như Cầm Cơ cũng đã bị đánh thảm như vậy mà.


Tài Quyết Trưởng Lão nhìn thoáng qua Lăng Vân đang đứng ở bên trên võ đài, Lăng Vân cũng nhìn về phía Tài Quyết Trưởng Lão.

Hôm qua, Khang Đông trưởng lão đã từng nói với hắn, cho dù hắn có giết chết Lâm Huyền ở bên trên võ đài thì cũng sẽ không phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.

Đối với chuyện này, Lăng Vân vẫn còn cảm thấy bán tín bán nghi.

Cho đến lúc này, hắn thấy Tài Quyết Trưởng Lão khẽ vuốt cằm nhìn về phía của hắn, hơn nữa còn nháy mắt ba lần.

Trong lòng của Lăng Vân nhảy lên, hắn không ngờ rằng đó lại là sự thật.

Khang Đông trưởng lão đã thực sự mua chuộc được Tài Quyết Trưởng Lão rồi.

Chuyện này cũng khiến hắn cảm thấy yên tâm hơn, Tài Quyết Trưởng Lão đã đứng ở phe của hắn, chắc chắn hôm nay Lâm Huyền không thể sống sót rời khỏi võ đài được.

Ngoại trừ Lăng Vân thì cũng không có người nào phát hiện ra động tác nhỏ này của Tài Quyết Trưởng Lão.

hắn tuyên bố: “Trận đấu võ chung kết, Lâm Huyền đánh với Lăng Vân.

”Lâm Huyền lại bước lên võ đài một lần nữa, Hổ Mập đã vội vàng chạy tới.

“Lâm Huyền, ngươi vừa đánh với Cầm Cơ xong, bây giờ nguyên khí ở bên trong cơ thể còn đang bị tiêu hao, dựa theo luật lễ cũ thì ngươi có thể yêu cầu tái chiến vào ngày mai.

”Lâm Huyền biết Hổ Mập sợ hắn mới vào trong tông môn, không biết quy tắc đấu võ, hắn mỉm cười lắc đầu.

“Ta không cần nghỉ ngơi.

”Nguyên khí tiêu hao khi chiến đấu với Cầm Cơ, hắn chỉ cần tùy tiện vận chuyển Thần Đạo Công Pháp một chút là có thể khôi phục được rồi.

Đối với Lâm Huyền mà nói thì các trận tỷ thí lúc trước thực sự quá nhàm chán.

Hắn mong muốn tìm được sự sảng khoái khi chiến đấu, để phát tiết ham muốn chiến đấu của bản thân.

.

Bình Luận (0)
Comment