Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1005

Trong khoảng thời gian này Lâm Tiêu hiểu biết sâu sắc hơn việc tu luyện thần hồn, đã có thể quen thuộc nắm giữ một ít kỹ xảo vận dụng thần hồn. Long gia tặc lưỡi khen không dứt, rất tò mò về thần hồn của Lâm Tiêu. Dù là thời đại viễn cổ thì Long gia chưa từng thấy thiên tài nào có thể nhanh chóng vận dụng thần hồn giống như Lâm Tiêu.

Thần hồn khuếch tán, trong đầu Lâm Tiêu hiện rõ cảnh tượng trong phạm vi mấy trăm dặm. Thần hồn không uổng là thứ mạnh hơn tinh thần lực nhiều, khi thẩm thấu thì lặng lẽ, có thể rõ ràng nắm giữ một chút động tĩnh nào đó xung quanh, có thể xuyên thấu qua nhiều nơi tinh thần lực không thể, giúp ích rất nhiều cho Lâm Tiêu.

Ầm ầm ầm!

Lâm Tiêu lướt qua một dãy sơn mạch, sâu bên trong đột nhiên truyền ra tiếng nổ đinh tai. Thanh âm rít gào xẹt qua, ngọn núi rung rinh, toát ra uy hiếp khủng bố. Dường như có chiến đấu kịch liệt, thường có tiếng người khẽ kêu, thú gầm.

Thần hồn của Lâm Tiêu truy tìm hướng phát ra tiếng gầm, cảnh tượng đập vào mắt hắn. Một đống yêu thú đẳng cấp bát tinh tụ tập lại điên cuồng tấn công một sơn cốc. Trong sơn cốc cường đại xảy ra chiến đấu kịch liệt, độ mạnh thần hồn của Lâm Tiêu không thể rình ngó quá xa, hắn không rõ trong sơn cốc xảy ra chuyện gì.

Long gia lên tiếng:

- Ha ha ha, Lâm Tiêu tiểu tử, ngươi có diễm phúc thật, trong núi hoang rừng vắng này gặp nhiều nữ nhân ai nấy xinh đẹp. Nghe đối thoại của bọn họ dường như là Di Thiên cung gì đó, nếu ngươi ra tay cứu người, nói theo kiểu nhân loại các ngươi là mấy nàng lấy thân báo đáp thì ngươi lời to.

Long gia cười gian, mắt sáng rực.

- Di Thiên cung?

Trên đường đi Lâm Tiêu đã thấy nhiều cuộc chiến đấu giữa yêu thú và nhân loại. Nếu là trước kia Lâm Tiêu đứng ở góc độ nhân tộc sẽ ra tay cứu ngay, nhưng sau khi hiểu biết sâu hơn về các thế lực, hắn đã thay đổi cái nhìn. Tuy nhiên nghe nói đối phương đến từ Di Thiên cung thì Lâm Tiêu không thể khoanh tay đứng nhìn.

Lúc Lâm Tiêu ở trong tầng thứ bốn chiến trường ma uyên, Uyên Long vương đối chiến với Ma Hồ vương, Lâm Tiêu thì bị Thiên Ma Phệ Hồn Diễm giam cầm. Lâm Tiêu nhớ rõ nữ nhân xinh đẹp tự xưng là cung chủ Di Thiên cung từng cứu hắn một lần, nên mặc kệ đứng ở góc độ nào hắn không thể thấy chết không cứu.

Vù vù vù!

Rất nhanh, Lâm Tiêu hóa thành luồng sáng bay tới hướng chiến trận.

Khá nhiều yêu thú phát hiện Lâm Tiêu, chúng lao lên bao vây hắn. Nhưng thực lực như Lâm Tiêu đạp mọi chướng ngại, chém giết đẫm máu, vừa thả thần hồn điều tra sâu trong sơn cốc.

Ngay chính giữa sơn cốc có bảy người mặc áo tơ lụa bị bầy yêu thú vây kín kẽ.

Rất nhiều yêu thú bao vây bọn họ, điên cuồng xung phong, như bầy sói thấy con mồi, tấn công không biết mệt.

Khiến Lâm Tiêu bất ngờ là bảy người này toàn là nữ nhân, xinh đẹp động lòng người, khí chất siêu phàm, thực lực đến Quy Nguyên cảnh trung kỳ, hậu kỳ, rất kinh người, đi ra ngoài mỗi nàng đều đẹp khuynh quốc khuynh thành. Nhưng lúc này bảy người vẻ mặt kinh hoàng, tóc tai rối tung. Ba người đã bị thương, thú triều công kích bọn họ nguy hiểm trùng trùng. Mấy người còn lại vất vả ứng đối, vô cùng nguy hiểm.

Quá nhiều yêu thú bao vây, đáng sợ nhất là mấy con cửu tinh yêu thú ở giữa khu vực. Chúng nó cực kỳ hung mãnh, nếu không phải bảy người phòng thủ trong sơn cốc, không bị bọc đánh hai mặt thì các nàng đã không chống chọi được lâu như vậy.

Một nữ nhân bới tóc, mặt hoa da phấn, vóc dáng thon thả sốt ruột nói:

- Ly Nhi cô cô, nơi này có quá nhiều yêu thú, chúng ta không giết kịp. Cứ tiếp tục thế này mọi người sẽ không chống được bao lâu.

Nữ nhân khoảng hai mươi mấy tuổi, giọng nói êm tai, nếu ở bên ngoài sẽ là mỹ nhân bại hoại. Lúc này vẻ mặt nàng tràn ngập sốt ruột, đôi mắt hoảng hốt.

Trong bảy người dẫn đầu là thiếu phụ tên Từ Ly, mặc áo hồng, áo giáp dán sát che đi thân hình mềm mại, tôn lên đường cong xinh đẹp. Tóc Từ Ly xõa ra, xinh đẹp động lòng người, da trắng như ngọc, bộ ngực cao vút. Từ Ly cầm cây roi đỏ, mỗi khi roi vung lên là có ánh lửa lóe qua, tu vi Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong.

Bảy người rất đẹp nhưng Từ Ly là tốt nhất, chỉ thua Đông Phương Nguyệt Mính, Đông Phương Nguyệt Linh một chút, càng không thể sánh bằng Di Thiên cung chủ Lâm Tiêu từng gặp trong chiến trường ma uyên.

Bảy người tụ tập lại lấy Từ Ly dẫn đầu, dốc sức ngăn cản yêu thú.

Từ Ly nhìn bốn phía, vẻ mặt lo âu. Di Thiên cung là một trong các thế lực đỉnh cao nhất Đế quốc Thần Võ, luôn vượt tầm kiểm soát của đế quốc, ít tham gia hoạt động bên ngoài. Nhưng Sinh Tử Quỳnh Lâu mở ra hấp dẫn Di Thiên cung, sau đó bọn họ phát hiện bên trong hỗn loạn, cung chủ ra lệnh nhóm Từ Ly rút khỏi Sinh Tử Quỳnh Lâu ngay. Chẳng ngờ trên đường đi bọn họ bị một đám yêu thú theo dõi, bao vây chặt chẽ, làm các nàng rơi vào nguy hiểm.

Một thiếu nữ mặc váy dài màu tím sốt ruột nói:

- Ly Nhi tỷ tỷ, hay chúng ta phá vòng vây đi, cứ tiếp tục thế này mọi người không chống nổi nữa.

Thiếu nữ nhỏ tuổi nhất, thực lực yếu nhất. Khuôn mặt búp bê tràn đầy căng thẳng, môi anh đào thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm.

Từ Ly quất một roi:

- Mọi người cố chống đi. Mạn Nhi ngay bên này, nhận được tín hiệu cầu cứu chắc chắn sẽ tới.

Roi da đỏ rực tung bay hất văng một cửu tinh yêu thú táp tới.

Nói vậy nhưng trong lòng Từ Ly cũng nóng ruột nóng gan. Thể lực bảy người khó chống đỡ tiếp, nếu không còn cách nào đành chọn phá vòng vây. Nhưng bọn họ có thể kiên trì lâu như vậy là nhờ phòng thủ sơn cốc, nếu phá vòng vây, yêu thú từ bốn phương tám hướng ập đến, nếu không chống đỡ nổi thì kết cuộc càng thê thảm hơn.

Trước mắt chỉ còn cách chờ tin của Mạn Nhi.

Mạn Nhi là một trong các thiên tài thiên phú cao nhất Di Thiên cung, thiên chi kiêu tử, cùng thiên tài các thế lực, đế quốc khác vào Sinh Tử Quỳnh Lâu được thu hoạch phong phú. Mạn Nhi đi sơn mạch Thiên Vẫn rèn luyện, nếu nàng chạy tới kịp thì nguy hiểm được giải trừ.

Bốn phía tụ tập đông nghẹt mấy chục bát tinh, cửu tinh yêu thú, khiến bọn họ dốc hết sức lực chống trả, cộng với tuyệt kỹ bảo mệnh của Di Thiên cung mới miễn cưỡng chống đỡ được.

Lâm Tiêu phát hiện trong bầy yêu thú mạnh nhất là con yêu lang màu trắng cửu tinh. Yêu lang màu trắng tọa trấn bầy thú, đôi mắt trắng lạnh lùng nhìn mấy người trong sơn cốc, không nóng nảy bao vây chặt bảy người. Khí thế trên người yêu lang màu trắng cực kỳ đáng sợ, tuy không đến cảnh giới Nửa Bước Vương giả nhưng chỉ còn kém một bước.

Đội bảy người toàn là Quy Nguyên cảnh trung kỳ, hậu kỳ trở lên. Lâm Tiêu khỏi nghĩ cũng biết bọn họ cũng nhóm võ giả đi Sinh Tử Quỳnh Lâu muốn chia chén canh.

Thời gian trôi qua, vẻ mặt Từ Ly càng lúc càng sốt ruột.

Tại sao Mạn Nhi còn chưa đến? Hay bọn họ đã đi quá xa? Nếu Mạn Nhi không đến thì nàng và các đệ tử sẽ chôn xác tại đây.

- Grao grao!

Ầm ầm ầm!

Tiếng yêu thú gầm rống liên tục vang lên, dao động chân nguyên đáng sợ khuếch tán. Trong sơn cốc không ngừng xảy ra kịch chiến, đám người Từ Ly đã đến mức nỏ mạnh hết đà.
Bình Luận (0)
Comment