Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1037

- Ngươi nói cái gì…

- Phốc!

Không ai chứng kiến rốt cục xảy ra chuyện gì, tay phải Lâm Tiêu chỉ nhẹ nhàng điểm tới, hàn mang bạo lướt, ngay sau đó trên trán Chu Hồng xuất hiện một lỗ thủng tối đen, óc lẫn máu tươi hỗn hợp trào ra như suối phun, trong ánh mắt trừng lớn của Chu Hồng cùng vẻ mê mang, thân thể hắn thẳng tắp ngã xuống, hiển nhiên mãi tới chết cũng không biết chuyện gì xảy ra.

- Chu Hồng đã chết!

- Quá mạnh mẽ, chỉ một chỉ nhè nhẹ điểm ra, nhanh tới mức đối phương còn chưa kịp phản ứng, điều này sao có thể!

Mọi người há hốc mồm, trái tim hung hăng co rút lại, khiếp sợ nhìn Lâm Tiêu.

- Xem ra vừa rồi ta rất nhân từ, hôm nay Lệ Thiên hội các ngươi còn dám ra tay, ta giết chết không tha!

Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng lướt qua đám người Lý Thanh, sát khí mãnh liệt lan tràn.

Mọi người câm như hến.

- Khẩu khí thật lớn, ta thật muốn nhìn xem người nào hung hăng càn quấy như thế, dám nói như vậy với người của Lệ Thiên hội chúng ta!

Ngoài vài dặm, thanh âm lạnh băng truyền tới.

- Lệ Vương đại nhân.

Nhóm người Lệ Thiên hội lộ ra vẻ vui mừng hô lên.

Một thân ảnh gầy gò lăng không bay tới, chính là Lệ Thiên hội Lệ Vương, người chưa tới nhưng khí tức hung ác đã làm người kinh hồn táng đảm, sau lưng hắn còn có một đoàn người của Lệ Thiên hội theo sau, có cả Vương Nghị vừa chạy về báo tin.

- Lệ Vương đã tới, không biết hắn làm sao ứng phó!

- Thật không sáng suốt, thế lực trong đảo thứ ba đông đảo, mà cường giả cấp bậc Nửa Bước Vương Giả không ít hơn mười, tuy Lệ Vương không tính là đỉnh cấp, nhưng tuyệt đối có thể sắp xếp trước năm người.

- Người này một chiêu đánh chết Chu Hồng nguyên lão, tuyệt đối đã chạm tới cánh cửa Nửa Bước Vương Giả, đáng tiếc Lệ Vương đã bước lên Nửa Bước Vương Giả từ lâu.

Mọi người xôn xao nghị luận.

- Ta cảm thấy thanh niên kia chưa chắc là cuồng vọng tự đại, mà có điều nắm chắc!

Cũng có người thay đổi cách nhìn với Lâm Tiêu.

Trong tiếng nghị luận, một thân ảnh rơi xuống đất trống, vóc dáng trung bình, hình thể gầy gò, nhưng sát khí nồng đậm tới cực điểm, vừa xuất hiện liền làm cho mọi người có cảm giác mình đi tới núi thây biển máu, bị sát khí trùng kích đến mức sắc mặt trắng bệch.

Thủ hạ Lệ Thiên hội theo sát phía sau.

- Các hạ cuối cùng đã tới, ta chờ ngươi đã lâu rồi.

Lâm Tiêu nhìn Lệ Vương lạnh nhạt nói.

- Lệ Vương đại nhân, chính là tiểu tử này đánh bị thương người của chúng ta.

Vừa nhìn thấy Lâm Tiêu, Vương Nghị lập tức kêu lên.

- Ngươi nghĩ rằng ta còn chưa biết sao?

Lệ Vương quay đầu nhìn chằm chằm Vương Nghị, đột nhiên vung tay, một cái tát trực tiếp vỗ lên mặt Vương Nghị khiến hắn bay ngược ra ngoài, liên tiếp phun cả mười cái răng, khuôn mặt cơ hồ bị đánh nát.

- Đồ vô dụng!

Lệ Vương trừng mắt liếc nhìn Vương Nghị, sau đó lướt qua thi thể Chu Hồng, ánh mắt đột nhiên biến thành âm lãnh dữ tợn, trầm giọng nói:

- Các hạ, ngươi thật to gan, dám giết người của Lệ Thiên hội chúng ta, quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta có thể suy nghĩ lưu cho ngươi toàn thây, nếu không ta khẳng định ngươi sẽ hối hận hết thảy những gì ngươi làm hôm nay!

Lâm Tiêu cười lạnh:

- Quả nhiên không hổ là cá mè một lứa, khẩu khí thật lớn, đáng tiếc, bằng ngươi còn không xứng!

- Muốn chết!

Đám thủ hạ Lệ Thiên hội giận dữ.

- Lệ Vương đại nhân, người này không đơn giản.

Lý Thanh lập tức truyền âm cho Lệ Vương, kể lại chuyện mới phát sinh vừa rồi.

Vẻ dữ tợn trong mắt chợt lóe lên, Lệ Vương cười lạnh:

- Khó trách không hề sợ hãi, nguyên lai có vài phần thực lực, nhưng vận may của ngươi dừng tại đây!

Dứt lời, Lệ Vương chợt phi thân lên, trọng kiếm ầm ầm ra khỏi vỏ bổ thẳng về phía Lâm Tiêu, một kiếm bổ ra như trụ trời giáng xuống, kiếm khí mãnh liệt cắt qua hư không, làm cho người ta có cảm giác như tận thế tiến đến.

- Thực lực Lệ Vương đích xác mạnh hơn Nửa Bước Vương Giả bình thường một ít, nhưng cũng chỉ có hạn, còn không bằng La Bàn Vô Cực môn, tương tự như hai Nửa Bước Vương Giả đi theo Triệu Vô Cực lúc trước.

Lâm Tiêu vừa nhìn liền biết được trình tự tu vi Lệ Vương, đối phương chém ra một kiếm, hư không mơ hồ run rẩy, mang theo khí tức ngoan độc tràn ngập, hiển nhiên người chết dưới tay hắn không tới một ngàn cũng là tám trăm, sát khí cực kỳ dày đặc.

Phanh!

Lâm Tiêu dùng tay phải hóa chưởng thành đao, chân nguyên ngưng tụ hóa thành đao mang lướt qua chân trời, đánh nát một kích của Lệ Vương.

- Ân? Có thể ngăn?

- Kiếm Vũ Như Lâm!

Lệ Vương không thể tin, kiếm quang lại oanh về hướng Lâm Tiêu, một kiếm so với một kiếm càng mãnh liệt, càng độc ác, hắn không tin Lâm Tiêu có thể thừa nhận được tiến công liên hoàn của hắn.

Phanh phanh phanh …

Thanh âm chân nguyên nổ vang bên tai không dứt, đao mang tung hoành, kiếm khí lướt ngang oanh kích cùng một chỗ, chỉ một thoáng cả tiểu đảo như gặp phải động đất không ngừng chấn rung, thanh âm tiếng răng rắc kéo dài không dứt, mặt đất vỡ thành vô số khe rãnh, phòng ốc sụp đổ, đại địa như bị tước đi một tầng, nhưng Lâm Tiêu không hề lui ra sau nửa bước.

- Đây là thực lực của ngươi sao?

Lâm Tiêu lắc lắc đầu, xưng hô Lệ Vương, không gì hơn thế này.

- Muốn chết!

Lệ Vương giận quát một tiếng, vung cao cự kiếm:

- Thiên Tà kiếm ý - Vong Giả Chi Thương!

Oanh long…

Một đạo kiếm quang như lôi đình dài trên trăm trượng từ trên trời giáng xuống, kiếm ý khủng bố tràn ngập, tà khí cùng sát khí lưu chuyển, làm cho mọi người giống như đi tới cửu u địa ngục, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo cùng sợ hãi.

- Xem ra đây là một chiêu mạnh nhất của ngươi, cửu phẩm kiếm ý, đích xác có tư cách kiêu ngạo!

Lôi Đình đao ra khỏi vỏ.

Thương!

Đao mang xanh thẳm đột nhiên bay ra ngoài.

- Thật mạnh, đây là… đao ý thập phẩm viên mãn, ngươi rốt cục có lai lịch gì!

Một cỗ đao ý kinh khủng khiến người ngạt thở áp xuống, làm Lệ Vương khủng hoảng tột cùng, cỗ đao ý vô cùng vô tận thật dễ dàng chấn vỡ kiếm quang của hắn, ngay sau đó xuất hiện trước mặt hắn.

- Quá nhanh, căn bản không thể né tránh!

- Ngăn cho ta!

Thời khắc mấu chốt, Lệ Vương hoành kiếm trước ngực, đồng thời liều lĩnh thúc giục chân nguyên bao phủ tới tận cùng, một tầng chân nguyên hộ giáp ngăn chặn trước người hắn, hình thành một tầng phù văn giống như thanh tiểu kiếm, tản ra quang mang sáng ngời.

- Nhân kiếm hợp nhất - kiếm thân phòng ngự thuật!

Trong lòng Lệ Vương gầm lên giận dữ.

Phanh!

Một đao của Lâm Tiêu chẳng những cực nhanh, uy lực cường hãn đáng sợ, đao mang bổ thẳng tới ngực Lệ Vương, chỉ một lần lóe ra đã trảm phá hộ thể chân nguyên của hắn, vô số phù văn bay loạn, ngay sau đó hung hăng chém lên cự kiếm của hắn.

Lệ Vương phun ra ngụm máu tươi, trọng kiếm run rẩy cơ hồ không nắm vững, vô số điện quang lướt quanh thân thể hắn, áo bào dập nát, thượng phẩm hộ giáp phòng ngự vỡ ra vết rách, kình khí xuyên thấu thân thể đánh rách tả tơi nội tạng của hắn.

Phốc xuy…

Một ngụm máu tươi lại phun ra, hỗn hợp thật nhiều mảnh vụn nội tạng, sắc mặt Lệ Vương tái nhợt bay ngược ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment