Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1040

- Một khi đã như vậy, thì không còn biện pháp, cho phân đảo chủ các ngươi đi ra nói chuyện với ta, ba người các ngươi không tư cách nói gì với ta cả.

Lâm Tiêu bình thản nói, ba người này còn đem hắn xem như thịt trên thớt hay sao.

Quá cuồng vọng!

Mọi người trợn mắt, đây rõ ràng không đem ba trưởng lão xem vào trong mắt ah!

- Xú tiểu tử, ngươi muốn chết sao?

Nghe được lời này, ba người làm sao nhẫn nhịn, lập tức nổi giận.

Bá bá bá…

Ba người đồng thời lướt ra bao vây quanh Lâm Tiêu.

- Vì sao luôn có người không biết điều thế nhỉ.

Lắc lắc đầu, chân nguyên lưu chuyển, trong tay Lâm Tiêu hiện ra chiến đao, phong cách cổ xưa tự nhiên, nhưng lại che giấu lực lượng cường đại.

- Xú tiểu tử, ngươi là kẻ cuồng ngạo nhất mà ta thấy, bản thân ta muốn nhìn, ngươi có tư cách gì cuồng như vậy!

Tính tình lục trưởng lão táo bạo nhất, giận quát một tiếng, trong tay hiện ra trường thương màu đỏ, thân thể lục trưởng lão nhoáng lên lao tới, mũi thương run lên, một đoàn hỏa diễm nở rộ, không khí nổ tung như tràn ra lửa hoa.

Cùng lúc đó tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão đồng thời xuất thủ.

Ngũ trưởng lão khép lại ba ngón tay, hai ngón mở ra, hình thành pháp ấn cổ quái, trấn áp tới trước, trong hư không phảng phất như có thanh âm phạn xướng vang lên, nguyên khí trong thiên địa cuồng bạo nghiền áp Lâm Tiêu.

Mà tam trưởng lão càng đáng sợ, vũ khí của hắn là một ngân sắc thủ sáo, bàn tay đánh ra, ngân hoa nở rộ, như hai vầng mặt trời chói chang, từng ngân tơ tuôn ra bao trùm trời đất, phong tỏa hết thảy chung quanh.

Trong đó tốc độ nhanh nhất là trường thương của lục trưởng lão.

Nhanh!

Nhanh không thể tưởng tượng nổi!

Trường thương xuất hiện đâm hướng Lâm Tiêu, chỉ là nháy mắt giống như có hồng sắc tơ tuyến lướt qua.

Đinh!

Hắn nhanh, Lâm Tiêu càng nhanh hơn, Lôi Đình đao ra khỏi vỏ, đao mang xanh thẳm chợt lóe rồi biến mất, vừa lúc chém lên mũi thương.

Hai bên va chạm, lục trưởng lão bay ngược ra ngoài.

Một đao đánh bay lục trưởng lão, động tác của Lâm Tiêu không ngừng, tiếp tục vung ra hai đao.

Oanh long!

Hai đạo đao quang lam sắc tung hoành bay ra, phốc một tiếng, pháp ấn của ngũ trưởng lão bị chia thành hai, điện quang lóe ra, xuy xuy rung động.

Ngay sau đó ngân quang của tam trưởng lão cũng hỏng mất, đao quang dễ dàng chặt đứt ngân tơ đầy trời, cuối cùng chém vỡ hai vầng mặt trời sáng ngời, gió thổi cỏ rạp.

Bốn người giao thủ nhìn như bình thường, nhưng lực phá hoại mạnh mẽ đáng sợ, quảng trường lớn nháy mắt bị san thành bình địa, võ giả vây quanh hộc máu thối lui.

Ca sát…

Cột trụ, bậc thang, vách tường chấp pháp điện không chịu được lực trùng kích cường hãn va chạm, nứt vỡ thành mạng nhện, đá vụn rơi tung tóe.

- Cái gì, một kích liên thủ của ba trưởng lão lại bị hắn dễ dàng phá vỡ!

Mọi người hít sâu một hơi, một chiêu đánh bại ba trưởng lão, đây là khái niệm gì? Mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ.

- Ba trưởng lão đều bại?

Lệ Vương giật mình, vẻ mặt mờ mịt.

- Còn muốn tiếp tục đánh nữa không?

Lâm Tiêu thu đao, đơn giản đứng ở đó lại cho người ta cảm giác lay động cả thiên địa.

- Người này làm sao mạnh như vậy?

Trong lòng ba trưởng lão tức giận, ánh mắt khó tin, hung hăng trừng mắt nhìn Lệ Vương, tam trưởng lão tiến lên một bước, quát lạnh:

- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi muốn thành kẻ địch của Đảo Mê Thất sao? Vây lại cho ta!

Hoa lạp…

Cho dù trong lòng sợ hãi, nhưng mệnh lệnh phải nghe theo, toàn bộ hộ pháp chấp sự trong chấp pháp điện đều tràn ra, vây kín Lâm Tiêu, thực lực của họ đều là Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cùng vô địch Quy nguyên cảnh, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Tiêu lại hiện lên vẻ sợ hãi cùng run sợ.

Tam trưởng lão hít sâu một hơi, cười lạnh nói:

- Tiểu tử, hiện tại bó tay chịu trói còn kịp, dám thành kẻ địch của chấp pháp điện Đảo Mê Thất, cho tới bây giờ không có kẻ nào có kết cục tốt!

- Có cần làm trận thế lớn như vậy thôi? Kỳ thật ta là tới gia nhập chấp pháp điện!

Thu hồi Lôi Đình đao, Lâm Tiêu mỉm cười nói.

Toàn diện khai chiến với Đảo Mê Thất cũng không phải mục đích của hắn, mục đích của hắn là gia nhập chấp pháp điện, thông qua hiểu biết trong khoảng thời gian này, Lâm Tiêu cảm thấy mình muốn rời khỏi Đảo Mê Thất nhất định phải gia nhập chấp pháp điện, chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội hiểu biết toàn bộ Đảo Mê Thất, hơn nữa nghiên cứu ra biện pháp rời đi nơi này.

- Gia nhập chấp pháp điện?

Sắc mặt ba trưởng lão thật khó xem.

Với sự hiểu biết của họ đối với chấp pháp điện, cường giả như Lâm Tiêu nếu lựa chọn gia nhập chắc chắn sẽ không bị cự tuyệt, hơn nữa Lâm Tiêu làm việc thật có chừng mực, tới bây giờ còn chưa giết một người nào của chấp pháp điện, thậm chí còn không đánh bị thương thành viên nào, về phần Lệ Thiên hội, Đảo Mê Thất không phải không có người báo tư thù, chỉ cần không đánh bị thương người của chấp pháp điện, đảo chủ bọn họ căn bản sẽ không quản tới.

Sắc mặt thâm trầm, trong lòng ba trưởng lão vô cùng uất ức:

- Buồn cười, chấp pháp điện chỉ cần ngươi nói muốn gia nhập thì được sao? Không nói đâu xa, chỉ bằng ngươi giấu diếm thực lực, lấy lệnh bài không phù hợp với mình chúng ta cũng có lý do hoài nghi ngươi mưu đồ gây rối, theo chúng ta về tiếp thu thẩm tra, về phần ngươi có thể gia nhập chấp pháp điện hay không, tự nhiên có đảo chủ định đoạt.

Trong lòng tam trưởng lão không ngừng xoay chuyển, chỉ cần bắt giữ Lâm Tiêu, hắn có biện pháp giết chết, tới lúc đó chết không đối chứng, chấp pháp điện cũng không nói được gì.

- Thật có lỗi, ta sẽ không đi với các ngươi, huống chi một khi ta gia nhập chấp pháp điện, địa vị sẽ cao hơn các ngươi, cần nhận các ngươi thẩm tra nữa sao?

Lâm Tiêu cười lạnh, lấy thực lực của hắn nếu toàn lực bộc phát, ít nhất cũng là phân đảo chủ, thậm chí còn có thể lên làm phó tổng đảo chủ, há lại do ba trưởng lão này an bài.

Đương nhiên hắn cũng có chuẩn bị khác, nếu Đảo Mê Thất không nhận hắn, hắn cũng có thể rời khỏi nơi này, có được Thiên Mang Khải, hắn không hề e ngại Nửa Bước Vương Giả, tin tưởng dù là Vô địch Nửa Bước Vương Giả như đảo chủ trước khi trở thành Vương giả Sinh tử cảnh cũng không cách nào phá vỡ được Thiên Mang Khải của hắn.

Ánh mắt tam trưởng lão híp lại:

- Xem ra ngươi nhất định không chịu an bài?

- Khăng khăng một mực là các ngươi, phân đảo chủ các ngươi không muốn đi ra, như vậy ta sẽ tự mình đi vào tìm hắn.

Lâm Tiêu lắc đầu, xem ra là phải có một cuộc chiến, nhưng cũng vừa ý hắn, chẳng qua trực tiếp đánh tới đảo trung ương, cũng tốt cho hắn hiểu được thực lực chân chính của Đảo Mê Thất.

- Là ai nói muốn gặp ta!

Bên trong chấp pháp điện đột nhiên truyền ra thanh âm, thanh âm thật ôn hòa lại làm cho người ta có cảm giác áp lực trước bão táp.

Dứt lời…

Bá!

Mặt đất khẽ run lên, một đạo lưu quang từ trên tháp cao bắn ra, trong nháy mắt đối phương đã xuất hiện trên quảng trường, áo bào phấp phới.

- Tốc độ thật nhanh!

Mọi người đều thất kinh, ngay ánh mắt của Lâm Tiêu cũng thoáng híp lại, tốc độ của đối phương cũng không phải nhanh mà giống như có thể vượt qua không gian, dưới chân của hắn, khoảng cách không gian giống như bị rút ngắn.
Bình Luận (0)
Comment