Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1056

Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên mở mắt.

Bá!

Lâm Tiêu đột nhiên bổ ra một đao, đao mang xanh thẳm chợt lóe, dung nhập trong hư không, ngay sau đó phanh một tiếng vách tường trước mặt vỡ nát, xuất hiện vết đao thật sâu.

- Rốt cục hoàn mỹ nắm giữ một không gian đạo văn lực, hoàn toàn dung nhập trong lực công kích.

Lâm Tiêu đứng lên.

- Là thời điểm vào đạo văn cấm địa.

Đạo văn cấm địa nằm trong biển sâu dưới Đảo Mê Thất, nơi này là một vùng đứt gãy của không gian hỗn loạn, không gian đạo văn lực rậm rạp lưu chuyển.

- Người nào?

Ngay lối vào đạo văn cấm địa, hai trưởng lão chấp pháp điện ngăn cản Lâm Tiêu.

Đạo văn cấm địa là địa phương có thể giúp dễ dàng hiểu được không gian áo nghĩa, tự nhiên kiểm tra vô cùng nghiêm khắc, không phải ai cũng có thể tùy ý đi vào, nơi này luôn có trưởng lão bảo hộ, dùng nửa năm kỳ hạn, đây cũng là một trong những nhiệm vụ trong đảo.

Lâm Tiêu đưa ra lệnh bài trưởng lão, hai trưởng lão lập tức nở nụ cười, xoay người cho đi.

- Nguyên lai là Lâm trưởng lão mới gia nhập, vào đi thôi.

Mấy tháng nay hai người họ trông giữ đạo văn cấm địa, tuy chưa gặp qua Lâm Tiêu nhưng nghe nói qua, biết chấp pháp điện có một trưởng lão từ bên ngoài mới gia nhập.

Trưởng lão chấp pháp điện có thể tùy ý ra vào đạo văn cấm địa, nhưng những Nửa Bước Vương Giả khác trong Đảo Mê Thất thì không được, mỗi lần tiến vào nhất định phải nộp lên phí tổn kếch xù, đây cũng là một trong những phúc lợi của trưởng lão.

- Nơi này chính là đạo văn cấm địa sao?

Đi vào cấm địa, trước mắt Lâm Tiêu là một mảnh hư không trắng ngà, trước hư không là một mảnh không gian mảnh nhỏ hỗn loạn, từng đạo không gian lực không ngừng tung hoành, ngẫu nhiên có khe không gian tối đen mở ra khép lại, thần bí khó lường.

Bên trong hư không, từng cường giả khoanh chân ngồi, mỗi người đều cấp bậc Nửa Bước Vương Giả, nhìn qua khoảng hơn trăm người, hoặc xa hoặc gần phân tán khắp không gian, mọi người nhắm nghiền mắt, bên người có không gian dao động lưu chuyển, đang đắm chìm trong cảm ngộ.

- Lâm huynh đệ, ngươi cũng tới rồi.

Một thân ảnh từ một bên lướt qua, là Trần Bân phân đảo chủ.

Chỉ thấy ở gần lối vào ước chừng có gần mười người đang khoanh chân ngồi, khí huyết trên người khởi động, tựa hồ đang chữa thương.

Thấy được ánh mắt thoáng nghi hoặc của Lâm Tiêu, Trần Bân cười nói:

- Lâm huynh đệ, ngươi lần đầu tiên vào đây đi, để ta giảng giải cho ngươi.

- Đạo văn cấm địa cũng giống như không gian mảnh nhỏ bao phủ Đảo Mê Thất, là một mảnh không gian bị vỡ vụn, nhưng khác biệt chính là không biết vì nguyên nhân gì mảnh không gian này không cuồng bạo như không gian mảnh nhỏ bên ngoài, không đến nỗi xé rách thân thể võ giả tiến vào, chỉ từ yếu tới mạnh, không gian mảnh nhỏ bên ngoài thật thưa thớt, càng đi sâu vào bên trong sẽ càng nhiều, đi tới chỗ sâu nhất chính là không gian loạn lưu, cấp bậc tăng lớn dần.

Lâm Tiêu phóng thích tinh thần lực, quả nhiên đúng như lời Trần Bân đã nói, không gian mảnh nhỏ trước mắt từ yếu tới mạnh, luôn luôn tiến vào tận sâu trong hư không phía cuối.

Trần Bân nói tiếp:

- Bởi vì xu thế từ yếu tới mạnh, như vậy chúng ta mới có thể ở bên trong tu luyện, hơn nữa càng đi sâu vào thì không gian mảnh nhỏ càng nhiều, cho nên cảm ngộ không gian đạo văn lực càng thêm dễ dàng, ngươi nhìn xem ở bên ngoài cùng, căn bản không có một không gian đạo văn lực nào, mà xâm nhập hơn một ít, đều từng nắm giữ một không gian đạo văn lực, đi sâu hơn là hai đạo, ba đạo, đảo chủ cùng hai phó đảo chủ kỳ thật đều ở đây, nhưng địa phương họ đi vào đều là mảnh nhỏ không gian, chúng ta còn chưa thể vào được.

- Nhưng có điểm đáng lưu ý chính là, không phải càng đi vào thì càng tốt, mặc dù không gian nơi này có chút hòa dịu, nhưng cũng không phải sóng êm gió lặng, ngươi xem những võ giả ngồi ở lối vào, đều bị khe không gian làm bị thương nên phải thối lui trở về, mà càng đi sâu bên trong xác suất khe không gian xuất hiện càng cao, từng có võ giả vì muốn nhanh chóng cảm ngộ không gian áo nghĩa nên lỗ mãng tiến vào nơi sâu trong, kết quả bị thật nhiều khe không gian xuất hiện cắt thành mảnh nhỏ, chết bên trong đó.

- Được rồi, khoảng cách cụ thể phải do chính ngươi cảm nhận, ta vừa chữa thương xong, cùng đi vào sao?

Lâm Tiêu gật gật đầu.

Đi theo dẫn dắt của Trần Bân, Lâm Tiêu tiến vào hư không phía trước.

Vừa đi vào, Lâm Tiêu mới phát hiện Nửa Bước Vương Giả nhiều hơn mình nghĩ, không dưới một trăm người, còn chưa tính càng đi sâu bên trong càng nhiều.

- Nửa Bước Vương Giả trong Đảo Mê Thất cũng quá nhiều đi?

Lâm Tiêu kinh ngạc, số lượng Nửa Bước Vương Giả nơi này đông đúc, thậm chí còn hơn cả một đế quốc trong Đại lục Thương Khung, từ khi nào số lượng Nửa Bước Vương Giả dư thừa tới như vậy?

Trần Bân nở nụ cười:

- Đại khái rất nhiều Nửa Bước Vương Giả trong Đảo Mê Thất đều ở lại nơi này tu luyện, cho nên số lượng mới nhiều như vậy.

Hai người đi thẳng vào bên trong.

Không gian dao động ngày càng mãnh liệt, ngày càng rõ ràng, dần dần một ít không gian mảnh nhỏ xuất hiện trong mắt Lâm Tiêu.

Dọc đường có không ít cường giả cảm nhận được động tĩnh đều mở mắt.

- Cường giả từ nơi nào tới? Trước kia chưa bao giờ gặp qua?

- Có thể đi cùng Trần phân đảo chủ đảo thứ ba, không phải nhân vật đơn giản.

- Ta có nghe nói qua hắn, nếu ta không đoán sai hẳn chính là trưởng lão Lâm Tiêu mới gia nhập chấp pháp điện.

- Là hắn sao?

Nhóm cường giả thấp giọng nghị luận, có chút chú ý.

- Lưu trưởng lão, Từ trưởng lão, người này chính là Lâm Tiêu sao?

Cũng có cường giả cười cười truyền âm hỏi hai cao thủ xa xa.

Hai người này chính là Lưu Diệp cùng Từ Mạc từng có xung đột với Lâm Tiêu lúc trước.

- Hừ!

Hai người hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, không trả lời câu hỏi của mọi người.

Trần Bân cùng Lâm Tiêu đi thẳng về phía trước.

- Lâm trưởng lão, nơi này chính là điểm giới hạn của một đạo không gian đạo văn lực.

Đi tới trước một mảnh không gian dao động khá rõ ràng, Trần Bân nhắc nhở.

Hắn biết Lâm Tiêu chưa lĩnh ngộ không gian đạo văn lực, cho dù thực lực mạnh mẽ nhưng ở đây cảm ngộ đã là cực hạn.

- Chúng ta tiếp tục vào đi thôi.

Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, trực tiếp bay sâu vào bên trong, hiện tại số cao thủ tu luyện nơi này chỉ hơn mấy chục người, nói cách khác mấy chục cao thủ nơi này ít nhất đã lĩnh ngộ một không gian đạo văn lực.

- Di!

Trên mặt Trần Bân lộ vẻ kinh dị, cẩn thận đánh giá Lâm Tiêu, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào Lâm Tiêu đã nắm giữ một không gian đạo văn lực.

Đây là chuyện khi nào? Trần Bân cảm thấy nghi hoặc, theo thần thái của Lâm Tiêu mà xem, đối phương xác thực lần đầu đi tới đạo văn cấm địa, chẳng lẽ trong một tháng thời gian người kia vào Đảo Mê Thất, tự mình lĩnh ngộ một không gian đạo văn lực hay sao?

Trần Bân vội vàng đi theo.

Hai người đi tới thêm một khoảng cách, Trần Bân ngừng lại.

- Lâm trưởng lão, ta ở chỗ này tu luyện, đi sâu hơn chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.

Trần Bân tự tìm một khu vực trống ngồi xuống tu luyện.
Bình Luận (0)
Comment