Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1160

Yến hội hoan nghênh lần này, toàn bộ Vương giả Đế quốc Võ Linh ở lại thành Nhân Minh đều đã đến, khoảng chừng mấy chục người, hôm nay chuyện Lâm Tiêu đại bại Thiểm Đằng Vương khiến trong lòng mọi người đều vô cùng hưng phấn, đã bao lâu rồi, Vương giả Đế quốc Võ Linh bọn hắn chưa từng được thoải mái như vậy rồi, cả một đám thần sắc hưng phấn, đôi mắt tỏa sáng.

- Nào, Lâm huynh đệ, ngươi nếm thử đi, đây chính là Cửu Long ngọc nhưỡng mà Cửu Long Bảo chế riêng cho Cửu Long Vương đấy, bình thường căn bản khó gặp, cũng chỉ có hôm nay Cửu Long Vương mới cam lòng lấy ra.

Một đại hán uống vào ngọc nhưỡng trong chén, phát ra thanh âm chậc chậc say mê.

Lâm Tiêu bưng chén rượu lên, uống vào một ngụm, lập tức, tửu nhưỡng lạnh buốt trượt vào cổ họng Lâm Tiêu, tửu nhưỡng ngay từ đầu còn lạnh buốt, khi đến cổ họng liền bắt đầu nóng lên... mà khi vào trong dạ dày lại như một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, loại cảm giác nóng rát kia khiến lỗ chân lông toàn thân Lâm Tiêu đều giãn ra, Chân Nguyên vận hành trong kinh mạch cũng nhanh hơn..., trong óc một mảnh sảng khoái.

- Quả nhiên là hảo tửu.

Lâm Tiêu khen, Cửu Long ngọc nhưỡng này là rượu tốt nhất trước nay hắn từng uống, đối với Vương giả Sinh Tử Cảnh mà nói, rượu bình thường đổ vào trong miệng chỉ giống như nước lã, căn bản không có chút cảm giác nào cả.

- Ha ha, Lâm huynh đệ ngươi nếu như thích thì lát nữa ta sẽ tặng ngươi mười đàn.

Cửu Long Vương mặt mũi tràn đầy ánh sáng màu đỏ, cười nói.

- Mẹ nó, Cửu Long Vương, lão tiểu tử người không công bình, lão phu hỏi ngươi lâu như vậy, ngươi cũng chưa từng cho ta một vò nào.

Có Vương giả kêu to lên.

- Thiên Ưng Vương, ngươi nếu có thể giống như Lâm huynh đệ đánh cho tên Thiểm Đằng Vương kia té cứt té đái, ta cũng sẽ tặng ngươi vài vò.

Cửu Long Vương vỗ bàn nói:

- Cửu Long ngọc nhưỡng này của ta, năm năm mới có thể nhưỡng ra mười đàn như vậy, yêu cầu này không quá phận chứ?

- Được rồi, ta vẫn là tìm Lâm huynh đệ uống rượu.

Thiên Ưng Vương đi đến trước mặt Lâm Tiêu:

- Lâm huynh đệ, Thiên Ưng Vương ta mời ngươi một ly.

- Ha ha, Thiên Ưng Vương khách khí rồi.

Mọi người cười ha hả.

Yến hội hôm nay, Lâm Tiêu không thể nghi ngờ chính là nhân vật chính, mọi người nhao nhao kính rượu Lâm Tiêu, đồng thời cũng giới thiệu bản thân, toàn bộ quá trình yến hội hào khí đều rất nhiệt liệt.

Lâm Tiêu cũng nhìn thấy rất nhiều nhân vật trước kia mình chỉ có thể nhìn lên, tỷ như Cửu Long Vương, không ngờ lại là bảo chủ Cửu Long Bảo thuộc một trong mười thế lực lớn ở đế quốc, mà Thiên Ưng Vương, cũng là tông chủ Thiên Ưng Tông tại đế quốc, ngoài ra Lâm Tiêu cũng thấy được một ít cường giả Ngũ Luân Tông, Hỏa Vân Tông cùng với Tuyệt Diệt Công, khiến Lâm Tiêu không khỏi cảm khái ngàn vạn.

Năm đó khi Lâm Tiêu vẫn còn ở thành Tân Vệ, trú điểm của mười thế lực lớn hiển nhiên là một trong các thế lực cường đại nhất thành Tân Vệ, về phần thủ lĩnh mười thế lực lớn đừng nói là Lâm Tiêu, ở trong mắt thành chủ Tân Vệ cũng là tồn tại cấp bậc truyền thuyết, hôm nay hơn mười năm qua đi, Lâm Tiêu lại ngồi cùng một chỗ với bọn họ, cùng nhau uống rượu, ăn thịt, nhân sinh khó lường, khó ai có thể ngờ được.

Trong quá trình mọi người yến hội, cũng thỉnh thoảng hướng Lâm Tiêu nghe ngóng một ít tình huống đế quốc, sau khi Lâm Tiêu nói đến chuyện Liên Minh Địa Hạ và La Sơn Tông phát động phản loạn thì mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ không thôi, đương nhiên, đối với chuyện của mình, Lâm Tiêu lại không nói quá nhiều, đa số vẫn là đế quốc làm sao ngăn cơn sóng dữ.

Nghe được đế quốc đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người đều kinh hãi không thôi.

Yến hội chấm dứt, trời cũng tối, đám người trong đại điện lúc này mới cáo biệt Lâm Tiêu, từng người trở lại phủ đệ của mình.

- Lâm Tiêu, kế tiếp ngươi có tính toán gì không? Có gì cần trợ giúp cứ nói với ta, chỉ cần ta có thể làm được thì tuyệt không chối từ.

Cửu Long Vương nói với Lâm Tiêu:

- Hơn nữa ngươi phải chú ý Thiểm Đằng Vương bọn hắn, dùng tính cách Thiểm Đằng Vương lần này ngươi làm mất mặt hắn, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha ngươi, nói không chừng sẽ âm thầm giở quỷ kế gì đó cũng nên.

- Cửu Long Vương, ngươi yên tâm.

Lâm Tiêu gật gật đầu, chợt mở miệng nói:

- Đúng rồi, chỗ ngươi có tư liệu về các Vương giả còn lại trong khu vực Đế quốc Võ Linh chúng ta không?

- Ngươi muốn làm gì?

Cửu Long Vương lộ vẻ thất kinh.

- Có ít người, chiếm lấy phủ đệ trong khu vực Đế quốc Võ Linh chúng ta đã quá lâu rồi, nếu đế quốc đã tạm thời không có cường giả đến đây tọa trấn, vậy thì để Lâm Tiêu ta làm chuyện nên làm di.

Lâm Tiêu bình thản nói, hắn quyết định quét ngang toàn bộ phủ đệ trong khu vực Đế quốc Võ Linh, đuổi tất cả ngoại nhân ra ngoài.

Cửu Long Vương há to mồm, trợn mắt há hốc mồm, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, thần sắc vừa hưng phấn, vừa khẩn trương:

- Lâm huynh đệ, ngươi trước đừng xúc động, Vương giả trong khu vực Đế quốc Võ Linh chúng ta thuộc các thể lực lớn trải khắp đại lục, có ít người bình thường, không khác với Thiểm Đằng Vương kia lắm, nhưng cũng có người thực lực cực kỳ đáng sợ, coi như là năm đó khi đám phân điện chủ Võ Điện ở đây cũng không tùy ý khu trục, ta ngay lập tức mang tư liệu tới cho ngươi, nhất định phải tính trước làm sau.

Cửu Long Vương sớm đã chờ ngày hôm nay rồi, liền sửa sang lại các loại tư liệu mang tới.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Cửu Long Vương liền đi tới phủ đệ Lâm Tiêu.

- Lâm huynh đệ, đây chính là từ liệu về các Vương giả còn lại trong khu vực Đế quốc Võ Linh, ước đoán thực lực và địa điểm đều có ghi rõ, trong đó có một ít Vương giả không thể gây ta cũng đánh dấu rồi, ngươi định làm thế nào?

- Rất đơn giản, một mẻ hốt gọn, bắt đầu từ mặt bắc, một mực càn quét đến mặt phía nam.

Nói xong, Lâm Tiêu đi ra khỏi phủ đệ.

Ngoài phủ đệ, đám người Tiêu Càn đã sớm tụ tập lại với nhau.

- Lâm Tiêu, chúng ta đi cùng ngươi.

- Đúng, loại chuyện này sao có thể để mình ngươi đi làm được

- Chúng ta tuy rằng thực lực không được, nhưng cũng không phải bọn hèn nhát.

Đám đông mãnh liệt, ánh mắt mọi người nóng cháy, tràn đầy kiên định.

- Đi thôi.

Lâm Tiêu không cự tuyệt, bay lên không bay đi, bọn người Cửu Long Vương nhao nhao theo sát phía sau.

Không bao lâu, Lâm Tiêu đã đi tới khu vực sát ngay mặt bắc đế quốc.

- Tất cả người sống ở đây, đều đi ra cho ta.

Lâm Tiêu lạnh lùng lên tiếng, thanh âm quanh quẩn trên cả phiến phủ đệ.

- Chuyện gì xảy ra?

- Xảy ra chuyện gì?

- Là ai ở bên ngoài la to.

Bá bá bá...

Thanh âm Lâm Tiêu tràn đầy lực xuyên thấy, coi như là võ giả đang trong phòng tu luyện bế quan tĩnh tu cũng nhao nhao bị đánh thức, cả một đám nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

- Cửu Long Vương, các ngươi làm gì đấy?

Trông thấy bọn người Cửu Long Vương, gần mười tên Vương giả trong phiến khu vực này vốn là khẽ giật mình, chợt quát lạnh lên.

Cửu Long Vương cười lạnh một tiếng, lại không nói lời nào, mà cung kính nhìn về phía Lâm Tiêu, chờ đợi chỉ thị của hắn.
Bình Luận (0)
Comment