Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1237

Một loại sức mạnh hiện rõ mồn một, khí tức hủy diệt tất cả lộ ra, hai tay giơ lên cao thanh trường kiếm màu vàng, hắn nhắm ngay Lâm Tiêu hung hãn bổ xuống.

- Danh Kiếm Quyết Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm .

Giờ khắc này, Kim Kiếm Vương phóng xuất ra một kích mạnh nhất của chính mình, kiếm lãng lớp nọ đáng sợ hơn lớp kia cuốn ra cuồn cuộn, hóa thành một biển sóng kiếm công kích về hướng Lâm Tiêu, quét đi tất cả, muốn một kích phải giết chết đối phương.

Vẻ mặt Lâm Tiêu lạnh lùng, hắn không thèm nhìn bóng kiếm dày đặc ở phía trước, Long Văn Đao màu đen huơ ra ngoài, rồi liền như vậy mà chém vào biển sóng kiếm màu vàng đầy trời.

Đùng đùng đùng.

Một màn làm cho Kim Kiếm Vương kinh hãi đã phát sinh, đao ảnh màu đen phảng phất một chiếc thuyền buồm, theo gió vượt sóng, thẳng tiến không lùi. Dọc trên đường đi nó khiến biển sóng kiếm màu vàng bị chia năm xẻ bảy, nghiền nát vụn ra .

- A.

Không còn kịp phản ứng nữa, đao ảnh màu đen đã chém trên người Kim Kiếm Vương. Keng một tiếng, hộ giáp phòng ngự bên ngoài thân Kim Kiếm Vương cố ngăn chặn đao ảnh xâm lấn. Thế nhưng sóng xung kích mãnh liệt cũng đã xuyên thấu qua hộ giáp phòng ngự mà thẩm thấu vào.

Không một tiếng động, nửa thân thể Kim Kiếm Vương nát bấy, tất cả lực lượng sinh mệnh ẩn chứa bên trong đều bị nát bấy.

- Cái gì? sao lại mạnh như vậy?

Kim Kiếm Vương sợ hãi, dẫu thế nào thì hắn cũng không ngờ rằng, thực lực của Lâm Tiêu lại trở nên đáng sợ như vậy, lại hoàn toàn cao hơn cả hắn.

Một đao chém nát bấy nửa thân hình hắn, chuyện này đã không phải chuyện Nhị Trọng vương giả có thể làm được. Chỉ có vương giả Tam Trọng mới có lực phá hoại như vậy. Chẳng lẽ ngắn ngủi vài ngày không thấy, sức chiến đấu người này lại đã đạt tới tình trạng vương giả Tam Trọng sao?

Kim Kiếm Vương không thể tin được kết quả này, hắn nhớ lại hồi đó ba người bị Linh Dương Long Cương Hỏa đuổi giết thì Lâm Tiêu đã nói qua như thế. Hắn mà muốn Kim Kiếm Vương chết, thì trời cao thiên hạ rộng, không ai có thể cứu được hắn.

- Đáng ghét, lui.

Kim Kiếm Vương vừa sợ vừa giận, trong lòng sợ hãi dâng cao. Thân hình chỉ còn một nửa nát bấy trong nháy mắt liền bay ngược trở lại.

Nhưng thân hình Lâm Tiêu linh hoạt vô cùng, Long Văn Đao bổ tới, phảng phất như đã biết trước hành động của Kim Kiếm Vương. Nó ngăn cản đường lui , chém vào giữa trán của Kim Kiếm Vương.

Phù phù...

Lực lượng vô hình tràn ngập, tuyệt vọng đao hồn tiêu diệt linh hồn đối phương, cả cái đầu của Kim Kiếm Vương trong khoảnh khắc hóa thành Hư Vô, không còn để lại một chút gì.

Chỉ hai đao.

Kim Kiếm Vương đã chết.

- Cái gì?

Gương mặt lạnh lẽo của Vô Song Vương lộ ra vẻ kinh hãi, đều là mười đại vương giả đỉnh phong ở Thành Nhân Minh, Kim Kiếm Vương và thực lực của hắn tuyệt đối là sàn sàn như nhau. Ấy vậy mà trước mặt Lâm Tiêu, Kim Kiếm Vương lại không sót nổi qua hai đao đơn giản.

Một đao làm nửa thân thể nát bấy, đao thứ hai đã giết chết hắn. Đến lúc này đã thấy rõ lực và thực lực, vượt quá sự tưởng tượng của hắn, mạnh hơn bất cứ vương giả Nhị Trọng đỉnh phong nào.

- Hủy Thiên Diệt Địa Chưởng.

Trong lòng Vô Song Vương hết sức kinh hãi, động tác trên tay cũng không ngừng. Hắn hít sâu một hơi, nửa thân thể đột nhiên tóp lại, lực lượng toàn thân phảng phất như nước chảy ngưng tụ đến hai tay của hắn.

Mắt thường có thể thấy được hủy diệt Chân Nguyên Chi Lực hình thành hai quả cầu hỗn độn thật lớn. Hắn nhắm tới Lâm Tiêu liên tiếp đánh ra hàng trăm hàng ngàn chưởng.

Mà bản thân hắn, sau khi đánh ra một chưởng cuối cùng cũng không quay đầu lại, mà thi triển Phi Túng Thuật, bay về hướng lối ra khỏi Hỏa Diễm Sơn .

- Phá.

Đối mặt chưởng ấn phô thiên cái địa , Lâm Tiêu tiện tay bổ ra một đao, tia chớp màu xanh thẳm thật giống lôi cầu nổ tung, hình thành một đám những tia chớp chói lòa, ở trong màn chưởng ấn màu đen đầy trời đã khoét ra một lỗ hổng. Thân hình chợt lóe, Lâm Tiêu xuyên qua chưởng ấn màu đen mà đuổi theo.

- Thiên Hàng Băng Liệt.

Vô Song Vương lật tay đánh ra một chưởng, chưởng ấn chưa ra, kình khí đã đến. Trên vách nham thạch màu đỏ bốn phía thông đạo liền trũng xuống một khối, một cái chưởng ấn sương mù xuất hiện, quét ngang tất cả.

- Châu chấu đá xe mà thôi.

Lắc lắc đầu, Lâm Tiêu qua loa hời hợt bổ ra một đao, ánh đao xẹt qua.

Roạt.

Sương mù của chưởng ấn chia ra làm hai.

Lâm Tiêu lại bổ ra tiếp một đao, ánh đao dọc theo dấu vết lúc trước lao nhanh như tia chớp ra ngoài, rồi nhanh như chớp giật chém trên người Vô Song Vương.

Ầm ầm!

Cả người Vô Song Vương nện thật sâu vào bên trong một vách đá . Đá vụn lăn xuống, còn trong miệng hắn phun ra từng ngụm từng ngụm máu huyết, thân thể do bị công kích mà chia năm xẻ bảy, ngay cả các nội tạng bên trong đều có thể thấy được rõ ràng.

- Không, ngươi không thể giết ta. . .

Vô Song Vương hoảng sợ trợn mắt nhìn Lâm Tiêu, trong miệng muốn nói cái gì đó. Nhưng Lâm Tiêu cũng không buồn nghe, Long Văn Đao dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy mà bổ ra vài đao.

Rầm rầm rầm.

Công kích mãnh liệt đột phá vào, những đòn đánh nện cho Vô Song Vương khảm sâu vào trong vách đá. Cứ sau mỗi một đao, thân thể của hắn bị băm nát bấy càng nhỏ, đến một đòn cuối cùng, thân thể của Vô Song Vương bị chấn thành huyết thủy và thịt nát ở phía sau hộ giáp phòng ngự, rồi rơi xuống lịch bịch từ phía sau hộ giáp .

- Quá yếu.

Thu hồi các thứ trên thân hai người, Lâm Tiêu biến mất ở trong hang động.

Nếu có người lúc đó thấy một màn này, nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm.

Kim Kiếm Vương và Vô Song Vương, cơ hồ đều đã đạt tới cực hạn của cảnh giới Sinh Tử vương giả Nhị Trọng đỉnh phong. Ấy vậy mà trong tay Lâm Tiêu, không ngờ ngay cả mấy chiêu đều không đỡ nổi, Thực lực như vậy hoàn toàn bao trùm mọi cường giả Sinh Tử Nhị Trọng, đạt tới tình trạng Sinh Tử Tam Trọng .

Có thể nói, với thực lực hiện tại của Lâm Tiêu, coi như là phân thân của Tà Hồn Vương đến đây lần thứ hai, cũng chỉ có thể là chịu chà đạp.

Trong hang động Hỏa Diễm Sơn, Lâm Tiêu bay cực kì nhanh về phía trước.

Sau một lát, Lâm Tiêu rốt cục đi tới hang động trước đây tranh đoạt Dung Hỏa Thần Quả.

- Cái gì? Dung Hỏa Thần Thụ không thấy đâu .

Hồ nham thạch nóng chảy vẫn còn, đảo nhỏ vẫn còn, nhưng Dung Hỏa Thần Thụ trên hòn đảo nhỏ cũng đã không thấy.

Lâm Tiêu chỉ là hơi ngạc nhiên, nhưng không kinh hãi, Dung Hỏa Thần Thụ cực kì có linh tính, hơn nữa thực lực đáng sợ, tương đương với vương giả Sinh Tử Tam Trọng. Nó có thể tự động phi hành và di động, rời khỏi nơi này cũng rất bình thường.

- Vừa rồi xảy ra động tĩnh lớn như vậy, Linh Dương Long Cương Hỏa lại không hề xuất hiện, cũng không biết vẫn còn ở lại nơi này hay không.

Linh Dương Long Cương Hỏa xuất quỷ nhập thần, chạy khắp mọi nơi. Hồi đó Lâm Tiên Âm bọn họ vẫn còn từng nghe được nó thường lui tới tại Man tộc Lĩnh Vực. Sau khi đi tới thì tung tích lại hoàn toàn không thấy nữa. Hiển nhiên một khi biến mất, sẽ rất khó tìm đến tung tích, nếu đổi làm vương giả khác, hiện tại khẳng định là không biết làm thế nào.
Bình Luận (0)
Comment