Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1317

- Ha ha, Phá Kiếm Vương ta tung hoành đại lục nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy người trẻ tuổi nói với ta như thế, tiểu tử, ngươi là đầu tiên.

Phá Kiếm Vương cười lớn một tiếng, toàn thân phóng xuất kiếm quang sáng ngời, kiếm quang cực kỳ thuần túy, mang theo khí thế vô kiên bất tồi.

- Phá Kiếm Vương đúng không, Triệu Vô Cực Danh Kiếm Sơn Trang của ngươi là ta giết chết, Thiết Kiếm Vương Triệu Vô Tuyệt cũng chết trên tay ta, hôm nay Phá Kiếm Vương ngươi cũng sẽ chết trong tay của ta.

Lâm Tiêu lạnh lùng mở miệng, chữ chữ như sấm, tuyên truyền giác ngộ.

- Cái gì, Triệu Vô Tuyệt hắn chết rồi?

Tâm thần Phá Kiếm Vương chấn động, ánh mắt biến thành dữ tợn:

- Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng, muốn giết Phá Kiếm Vương ta, ngươi cho rằng bằng vào tam tinh man vương sáo trang có thể muốn làm gì thì làm sao? Xem ta phá mai rùa của ngươi thế nào.

- Tê Thiên Kiếm -- trảm!

Phá Kiếm Vương tức giận quát một tiếng, tóc dài không gió mà bay, kiếm khí lăng lệ trên người hắn phóng ra ngoài, ánh mắt của hắn lạnh lùng, hai tay cầm trường kiếm phóng xuất khí thế mạnh mẽ, kiếm quang giống như mặt trời chém về phía Lâm Tiêu, nát bấy tất cả, không thể địch nổi.

BOANG...

Chẳng biết lúc nào trong tay Lâm Tiêu đột nhiên xuất hiện một thanh chiến đao dữ tợn, chiến đao như rồng, lập tức ngăn cản kiếm quang.

Ầm ầm!

Mặt đất như sinh ra địa chấn, sóng xung kích lan ra, cả thành Nhân Minh đều bị lay động, đáng sợ sóng xung kích mạnh mẽ tứ tán các nơi.

Đám người Huyền Diệu Vương liên tiếp lui về phía sau, hơn nữa cùng rất nhiều vương giả dưới thành trì ngăn cản sóng xung kích Lâm Tiêu giao đấu.

Một đao phong bế công kích Phá Kiếm Vương, Lâm Tiêu đột nhiên lao tới, lướt lên không trung, nơi này quá gần thành Nhân Minh, phía dưới rất nhiều vương giả không chịu nổi hai người oanh kích, đây không phải địa điểm lý tưởng giao đấu.

- Là Chí Tôn khí, chạy đi đâu !

Phá Kiếm Vương nhìn thấy chiến đao trong tay Lâm Tiêu thì tròng mắt xoay tròn, lộ ra vẻ mừng như điên, hắn gào thét một tiếng, theo sát Lâm Tiêu, chân nguyên vận chuyển tới cực hạn, trường kiếm trong tay lấy tốc độ mắt thường không thấy bắn ra, bắn ra mấy trăm đạo kiếm quang, mỗi một đạo kiếm quang đều dài một ngàn lẻ tám mươi trượng, hạo hạo đãng đãng giống như kiếm sơn, mấy trăm đạo kiếm quang cùng đâm ra phong tỏa hư không, muốn trốn cũng không thể trốn, lui không thể lui.

- Trong vòng ba chiêu, sẽ lấy mạng chó của ngươi.

- Chiêu thứ nhất!

Đi vào trên không trung, Lâm Tiêu ngừng thân hình, tam trọng đao hồn dung nhập vào thiên phạt đao, đồng thời vận chuyển thuộc tính áo nghĩa, một đao bổ về phía Phá Kiếm Vương.

- Thủy Hỏa Vô Tình!

Một đao này gió nổi mây phun, nước lửa nảy ra, đao mang khủng bố, thế không thể đỡ đánh vào mấy trăm đạo kiếm quang, trong ánh mắt kinh hãi của Phá Kiếm Vương đã đánh úp tới.

- Lại phá vỡ được mấy trăm đạo kiếm quang của ta.

Phá Kiếm Vương trở tay không kịp, vội vàng giơ kiếm ngăn cản.

Oanh một tiếng.

Trong tầm mắt mọi người, Phá Kiếm Vương bị một đao của Lâm Tiêu bổ bay ra ngoài, chật vật không chịu nổi.

- Tiểu tử này thực lực thật mạnh, trong tin tức vừa tìm hiểu thì hắn chỉ là sinh tử nhị trọng, hiện tại rõ ràng đã đột phá đến sinh tử tam trọng, chẳng lẽ là đạt được kỳ ngộ trong chí bảo điện, mà hắn vừa đột phá chỉ sợ không lâu, chiến lực vì sao mạnh như thế, có thể một đao đánh bay Phá Kiếm Vương.

Đám người Hỏa Lưu Vương phía dưới trợn mắt há hốc mồm, thực lực Phá Kiếm Vương hắn rất rõ ràng, tuyệt đối không dưới bọn họ, với tư cách lão tổ Danh Kiếm Sơn Trang không nói tại đế quốc Thần Vũ, trên cả đại lục cũng có thanh danh hiển hách, luận tư cách, cả thành Nhân Minh không ai già hơn hắn, giờ phút này tuy chưa thi triển toàn lực, nhưng cho dù Phá Kiếm Vương thi triển lực công kích ở trạng thái bình thường cũng không kém gì vương giả sinh tử tam trọng lâu năm, chứ đừng nói chi là người mới bước vào sinh tử tam trọng như Lâm Tiêu.

Đi vào thành Nhân Minh mấy ngày này, đám người Hỏa Lưu Vương không có chuyện gì làm, mà là tìm hiểu tin tức của mỗi người tiến vào chí bảo điện, Lâm Tiêu đế quốc Vũ Linh tự nhiên cũng là đối tượng bọn họ chú ý, bọn họ vẫn cho rằng Lâm Tiêu cũng chỉ là sinh tử nhị trọng đỉnh phong, tối đa nhị trọng vô địch, hôm nay tuy đột phá, nhưng cũng chỉ là mới vào sinh tử tam trọng, lại không nghĩ rằng Lâm Tiêu đấu một chiêu với sinh tử tam trọng vương giả Phá Kiếm Vương thành danh lâu năm, nhưng người chịu thiệt lại là Phá Kiếm Vương, ánh mắt của bọn họ như rớt ra ngoài.

Hỏa Lưu Vương giật mình, rất nhiều vương giả trong thành Nhân Minh càng há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối, biểu lộ ngốc trệ, đặc biệt là một ít vương giả hiểu biết về Lâm Tiêu càng cả kinh không nói nên lời.

- Tiểu tử đáng chết, lúc trước sở dĩ có thể đánh lui ta, nhất định là nhờ uy lực Chí Tôn khí trong tay, giết hắn, Chí Tôn khí chính là của ta.

Toàn thân kiếm quang xông lên trời, Phá Kiếm Vương tức giận quát một tiếng:

- Tiểu tử, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Hủy Diệt Kiếm!

Một kiếm này chính là một kiếm đỉnh phong của Phá Kiếm Vương, ẩn chứa kiếm đạo chí cao của hắn, gặp thần sát thần, gặp phật giết phật.

- Chút tài mọn mà thôi!

Lâm Tiêu mặt không biểu tình lạnh lùng cười cười, hắn vận chuyển Cửu Tinh Ngạo Thế Quyết, tinh thần chân nguyên trong người không ngừng dung hợp, phong, băng áo nghĩa không ngừng dung hợp, hai đại áo nghĩa kết hợp với tam trọng đao hồn của Lâm Tiêu, hơn nữa tinh thần chân nguyên càng mạnh mẽ.

- Phong Tuyết Giao Gia!

Thiên phạt đao chém ra, trong thiên địa như tiến vào mùa đông khắc nghiệt, vô số gió tuyết bay bay, trong gió tuyết hàn khí lạnh thấu xương cùng phong nhận cắt qua thiên địa, đông cứng hư không trong phương viên trăm dặm.

Hư không bị đống kết, kiếm quang màu xám lao tới, ngược hướng gió tuyết bay tới, tốc độ càng ngày càng chậm, mà Phá Kiếm Vương sau lưng cũng bị bao phủ trong gió tuyết, vẻ mặt kinh ngạc.

Xuy xuy!

Gió tuyết bao phủ thiên địa, vô số mũi băng nhọn bắn ra ngoài, hóa thành phong nhận và băng nhọn phong bạo quấn quanh kiếm quang màu xám, phanh một tiếng đánh nó nát bấy, kiếm quang tiêu tán, gió tuyết phong bạo lại lao thẳng về phía Phá Kiếm Vương.

Đinh đinh đang đang

Phá Kiếm Vương tu luyện là hủy diệt cùng tử vong áo nghĩa, ở phương diện phòng ngự cũng rất có tạo nghệ, nhưng vẫn là bị rất nhiều gió tuyết đánh tan phòng ngự, trên người lập tức xuất hiện vô số miệng vết thương, máu tươi bắn ra tung tóe.

Chút thương thế đó với sinh tử tam trọng vương giả mà nói không là gì cả.

- Chiêu thứ ba, chết!

Lâm Tiêu cũng không cho rằng Phong Tuyết Giao Gia có thể đánh chết Phá Kiếm Vương, chiêu thứ hai vừa dứt, chiêu thứ ba đã tới, một chiêu này không có bất kỳ phức tạp gì, cô đọng lôi chi áo nghĩa, mười thành viên mãn lôi chi áo nghĩa và tam trọng đao hồn dung hợp hoàn mỹ, chủ công sát phạt, hình thành một chiêu cực kỳ nghịch thiên, khí tức kết hợp hoàn mỹ với thiên phạt đao!

- Lôi Chi Tài Quyết!

Răng rắc!

Một đạo lôi đình vừa thô vừa to từ trên trời giáng xuống, sắc trời tối đen, cả bầu trời cổ địa Man Hoang như bị mây đen bao phủ, dường như là trời nổi giận, đánh xuống thiên phạt, dùng lôi điện phát xét vạn vật.
Bình Luận (0)
Comment