Võ Đạo Đan Tôn

Chương 184

Chương 184: Mã Như Phi.

- Mã Như Phi, ta tới giúp ngươi, giết chết tên ác nhân này!

Lúc này hán tử trung hậu chợt gầm lên giận dữ, theo sát sau lưng hai người, một đao chém về phía Ngô Ưng.

- Cút ngay, ai bảo ngươi nhúng tay, còn xen vào lão tử giết cả ngươi!

Không đợi Ngô Ưng ra tay, Mã Như Phi đã giận tím mặt vung kiếm, nháy mắt điểm lên sống đao của hán tử, đẩy văng ra ngoài.

Hắn muốn dùng lực lượng bản thân giết chết Ngô Ưng, làm sao cho người khác nhúng tay.

- Xú tiểu tử, đến lúc này còn nội đấu, thật khi dễ Ngô Ưng này không tồn tại sao!

Ngô Ưng đột nhiên quát lạnh một tiếng, một đao chém ra, một đạo ô quang phóng mạnh về phía Mã Như Phi, khí lãng cuồng bạo nháy mắt tách thành hai nửa.

Mã Như Phi giận dữ:

- Ngô Ưng, ngươi muốn chết!

Trong tiếng rống giận, trường kiếm lướt qua một đạo hồ quang, hung hăng bổ lên chiến đao.

Phanh!

Đao kiếm va chạm, nguyên lực mạnh mẽ lan ra khắp bốn phương tám hướng, mấy gốc đại thụ chung quanh đều chao đảo, đá vụn nhánh cây bay tứ tán, khí thế hung mãnh.

Mã Như Phi vội vàng tiếp chiêu, nguyên lực không đủ, thân hình bật lui ra phía sau, chân khí hơi rối loạn, sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên nếm thiệt thòi không nhỏ.

- Tiếp tục đón ta một đao – Lực Phách Sơn Nhạc!

Ngô Ưng không chút do dự, thân hình bắn lên, từ trên không trung bổ xuống, sắc mặt dữ tợn, khí thế hung ác.

Xuy!

Hắc sắc chiến đao đánh vỡ không khí, phát ra tiếng ô ô chói tai, từng luồng kình phong như long quyển phong đánh úp lại, thổi quét về hướng Mã Như Phi, đem quần áo của hắn thổi bay tung tóe.

Dưới một kích đáng sợ của Ngô Ưng, nguyên lực trong thân thể Mã Như Phi chấn động, khí huyết phù phiếm, khí thế lập tức rơi xuống hạ phong.

- Hừ, sợ ngươi hay sao!

Thời khắc mấu chốt Mã Như Phi khởi lên tinh thần, trong ánh mắt hiện tinh quang, thúc đẩy nguyên lực trong thân thể, toàn lực truyền vào trên thân kiếm.

- Kiếm Thế Tung Hoành!

Trường kiếm xuyên phá không gian phát ra tiếng rít chói tai, không khí giống như mảnh vải bị cắt mở, đón lấy chiến đao.

Phanh!

Đao kiếm va nhau, hai cỗ nguyên lực hung hăng va chạm, không khí vặn vẹo kịch liệt, ngay sau đó từng đạo kình khí cuồng bạo nổ bắn khuếch tán, chém trúng nham thạch chung quanh, cây cối cùng đá vụn tung bay tán loạn, nhìn thật ghê người.

Công kích của hai người nháy mắt dán chặt chung một chỗ, nguyên lực cuồn cuộn tuôn trào, muốn đem đối phương đánh bại.

Ngô Ưng liên tiếp xuất chiêu, chiếm cứ thiên thời lại từ cao đánh xuống, lực lượng gia thành, còn chiếm cứ ưu thế địa lợi, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu phong phú, dù sao cũng là võ giả nhị chuyển trung kỳ thời gian lâu dài, không hề yếu nhược hơn Mã Như Phi.

Phanh phanh phanh phanh!

Kình khí mạnh mẽ không ngừng va chạm, chỉ trong nháy mắt kiếm thế của Mã Như Phi liền rơi xuống hạ phong, vừa có xu hướng suy tàn, đã bị Ngô Ưng một đao bổ ra.

- Phốc!

Đao khí cuồng bạo tung hoành đánh úp tới, trên mặt Mã Như Phi lộ vẻ khiếp sợ, bị đao khí đánh bay ngược ra sau, phun ra ngụm máu tươi, mặt như giấy vàng, áo quần rách rưới.

- Ha ha, chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta, quả thực là chịu chết, ta giết người còn nhiều hơn những kẻ mà ngươi gặp qua!

Ngô Ưng làm sao buông tha cơ hội tốt, thân hình vừa rơi xuống đất lập tức bắn ra, bộ mặt dữ tợn vung đao chém thẳng vào người Mã Như Phi.

- Hừ, muốn giết ta, không dễ dàng như vậy.

Mã Như Phi đè nén thương thế, nín thở ngưng thần, nguyên lực lưu chuyển, xuất kiếm nhanh như chớp.

Đinh đinh đinh…

Vô số đao quang kiếm ảnh tung hoành trong núi rừng, Mã Như Phi kiệt lực ngăn cản công kích của Ngô Ưng, nhưng vẫn liên tục tháo chạy, trường bào trắng tinh nhiễm lên máu tươi, vô cùng chật vật.

Trong núi rừng, Lâm Tiêu nhìn chằm chằm chiến trường, yên lặng quan sát.

Hiện tại tuy rằng Mã Như Phi rơi xuống hạ phong, nhưng chưa tới nông nỗi cùng đường, hơn nữa hán tử trung hậu kia còn chưa ra tay, Mã Như Phi tạm thời chưa bị nguy hiểm tính mạng.

- Đáng tiếc, ta tận lực tìm kiếm lâu như vậy không nghĩ tới bị đệ tử Hỏa Vân Tông đoạt trước. Bỏ đi, bất quá chỉ là một võ giả nhị chuyển trung kỳ, sở dĩ ta tận lực tìm kiếm hoàn toàn muốn tìm kinh nghiệm chiến đấu mà thôi, tuy Ngô Ưng đạt tới, nhưng kinh nghiệm chiến đấu đanh đá chua ngoa, thật sự có dẫn dắt, nhưng ở nơi đây nhìn cũng như nhau, chút tiền thưởng kia cũng không đáng là gì.

Lâm Tiêu yên lặng quan sát, trong lòng suy nghĩ.

Càng ngu ngốc hơn chính là ngay từ đầu Mã Như Phi thay vì có thể liên thủ với hán tử trung hậu kia, nhưng hắn vì thanh danh, vì ích lợi tự đặt mình vào hiểm địa, quả thật không ai ngu ngốc hơn nữa.

- Đáng giận!

Mã Như Phi làm sao cũng không nghĩ tới mình lại bị Ngô Ưng áp hết hơi, vốn thực lực của hắn không yếu hơn Ngô Ưng, chỉ là nhất thời sơ hở lập tức rơi vào hạ phong, với kinh nghiệm chiến đấu lão đạo của Ngô Ưng, sao có thể cho hắn cơ hội đánh trả.

- Còn không mau lại đây hỗ trợ.

Nhìn thấy mình không cách nào ngăn cản, hắn đành lớn tiếng nhìn hán tử trung hậu kia gầm lên giận dữ.

Hán tử kia đang lẳng lặng đứng yên một bên, nghe Mã Như Phi chợt rống, thoáng chút do dự sau đó phi thân nhảy tới.

- Vừa rồi ngươi không cho ta ra tay, hiện tại tiền thưởng bắt Ngô Ưng ta muốn lấy bảy thành.

Hán tử đi tới gần bên nhưng vẫn chưa xuất thủ, chỉ lạnh lùng nói.

- Ngươi…

Mã Như Phi tức giận, nếu chuyện này truyền đi ra, mặt mũi hắn đặt vào đâu? Nhưng bây giờ thế cục bất lợi, không cho phép hắn không đáp ứng.

- Được, ngươi muốn thế nào thì cứ thế.

Sắc mặt Mã Như Phi đỏ lên, giận dữ hét.

Hán tử nghe vậy cũng không nói thêm lời nào, bổ nhào về phía trước gia nhập cuộc chiến.

- Đáng chết!

Sắc mặt Ngô Ưng dữ tợn, chiến đao liên tục bổ về phía Mã Như Phi, muốn tranh thủ giết chết hắn trước khi hán tử ra tay, nhưng Mã Như Phi không ngừng tranh thủ thời gian, liên tục né tránh.

- Ngươi cuốn lấy hắn trước, ta nghỉ ngơi một chút sẽ lập tức ra tay.

Mã Như Phi thở hồng hộc, lấy ra một bình ngọc đổ ra hai viên đan dược chuẩn bị sử dụng.

Trong nháy mắt hắn cúi đầu, một đạo lệ mang trong mắt lóe lên.

- Hừ, dám áp chế ta, chờ hai ngươi lưỡng bại câu thương ta mới ra tay, đến lúc đó cùng giết các ngươi, ai dám áp chế ta, ta sẽ cho hắn hối hận cả đời.

- Mau lui lại!

Nhưng hắn còn chưa kịp nuốt đan dược, hán tử đột nhiên quát to.

Chỉ thấy nháy mắt Mã Như Phi thối lui, Ngô Ưng đã theo sát phía sau, hiển nhiên không muốn để Mã Như Phi hồi phục lại khí lực, liều mạng oanh khai hán tử sau đó bổ thẳng về hướng Mã Như Phi.

- Phế vật!

Mã Như Phi thở hổn hển, không kịp dùng đan dược, trường kiếm trong tay hóa thành một đạo màn kiếm ngăn cản công kích của Ngô Ưng.

Cùng lúc đó hán tử đã đuổi tới nhanh như chớp, chiến đao điên cuồng bổ thẳng về phía Ngô Ưng.

Mã Như Phi thở phào một hơi, trong lòng vừa trầm tĩnh lại, đột nhiên…

- Hưu!

Chiến đao của hán tử giữa đường chuyển biến, nhanh như chớp đi tới trước ngực Mã Như Phi.
Bình Luận (0)
Comment