Võ Đạo Đan Tôn

Chương 208

Hai mươi ngày tu luyện cũng làm nguyên lực trong cơ thể hắn càng hùng hậu, đạt tới nhị chuyển đỉnh phong.

- Mình cũng đã lịch lãm hơn một tháng rồi, tới lúc nên quay về giao tiếp nhiệm vụ, nhưng đầu của Ngô Ưng còn bị mình bỏ trong huyệt động kia, phải đi lấy mới được.

- Ngoại trừ nhiệm vụ đuổi giết Ngô Ưng, còn có nhiệm vụ bảo hộ đội ngũ Doãn gia cũng cần giai tiếp, hơn nữa đem tin tức trú địa của Huyết Ma mã tặc đoàn giao cho Võ Điện, cho các sư huynh đi tiêu diệt bọn chúng.

- Đi!

Không hề có chút do dự, hắn thu thập đồ vật liền phóng nhanh tới huyệt động chân chính của Toản Địa Giáp.

Liên Vân sơn mạch cực kỳ mở mang, chỉ ở tây bắc bộ đã liên miên mấy ngàn dặm, yêu thú tràn ngập, cũng may vị trí hiện tại của Lâm Tiêu chỉ cách huyệt động kia hơn trăm dặm, hơn nữa còn nằm bên ngoài Liên Vân sơn mạch.

Đi qua mấy đồi núi, qua một nhánh sông, dọc theo đường đi hắn vô cùng cẩn thận, luôn phóng thích tinh thần lực cẩn thận quan sát hết thảy chung quanh.

- Ân? Nơi này như thế nào có cảm giác quen thuộc như vậy? Hình như trước kia ta chưa từng tới nơi này.

Đột nhiên, Lâm Tiêu dừng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn sơn cốc nhỏ phía trước, không khỏi cau mày.

Cảnh tượng nơi này cấp cho Lâm Tiêu cảm giác có chút quen thuộc, nhưng hắn dám khẳng định chính mình chưa từng đi qua nơi này bao giờ.

- Đúng rồi!

Tựa hồ đã nhớ ra gì đó, hắn lập tức lấy ra một bản vẽ, đối chiếu cảnh tượng sơn cốc, nhất thời lộ ra vẻ mặt giật mình.

- Thì ra là thế, cảnh tượng nơi này giống hệt bản vẽ địa hình của Lưu Phong đưa cho ta, khó trách ta cảm giác quen thuộc như vậy.

- Nhìn biểu thị trên bản đồ, địa phương nguyên khí dồi dào mà Lưu Phong đã nói hẳn nằm trong sơn cốc nhỏ kia, nếu mình đã tới đây hay là đi vào xem sao.

Thu hồi bản đồ, thân hình hắn nhoáng lên, nhanh chóng bay tới sơn cốc nhỏ phía trước.

- Căn cứ theo lời nói của Lưu Phong, thiên địa nguyên khí nơi này phải thật nồng đậm, nhưng vì sao hiện tại ta không có chút cảm giác?

Trong lòng Lâm Tiêu có chút nghi hoặc, với tinh thần lực siêu việt người thường của hắn, nếu nguyên khí trong sơn cốc dồi dào, hắn đã sớm cảm nhận được, nhưng đã đi tới trước sơn cốc hắn vẫn không cảm giác có địa phương nào đặc biệt.

Không chút do dự, Lâm Tiêu nhanh chóng bay vào sơn cốc.

Ông…

Vừa đi vào, hắn lập tức cảm nhận được thiên địa nguyên khí chung quanh tựa hồ có biến hóa kỳ lạ, nếu so sánh với bên ngoài đúng là nhiều hơn một ít.

Tia biến hóa này cực nhỏ, nếu không phải tinh thần lực của hắn siêu việt người thường, có lẽ cũng không thể phát hiện ra được.

- Chút biến hóa này mà nói là nguyên khí dồi dào?

Trong lòng Lâm Tiêu cười khổ một tiếng, nghĩ tới tin tức mà Lưu Phong đã nói, thật không biết nên nói gì.

Sơn cốc rất nhỏ, nói là sơn cốc còn không bằng gọi là huyệt động ngoài trời do một mảnh vách đá gồ ghề tạo thành, hơn nữa còn bị đồi núi vây quanh, rất khó tiến vào, còn có nhiều quái thạch lởm chởm, làm cho tầm mắt bị che khuất, đứng bên trong không thể thấy rõ tình huống bên ngoài. Bình thường đội ngũ võ giả nếu đi tới đây tuyệt đối sẽ không nghĩ muốn vào nơi này nghỉ ngơi chỉnh đốn, bằng không chỉ sợ địch nhân đi tới bên cạnh vẫn không hay biết.

Nếu không phải Lưu Phong đưa bản đồ cho hắn, khi Lâm Tiêu đi ngang qua cũng sẽ không liếc nhìn một chút nào.

- Bỏ đi, nếu đã tới đây thì đi vào xem một chút vậy.

Lâm Tiêu chậm rãi đi vào bên trong, đi tới một khoảng cách vẫn không nhận ra một tia biến hóa.

- Có lẽ trước kia có bảo vật gì đó làm nơi này nguyên khí dồi dào, nhưng về sau bị người hay yêu thú phá hủy, cho nên nguyên khí cũng bị tiêu tán.

Lâm Tiêu lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên một trận gió nhẹ từ trong sơn cốc thổi tới, thân thể Lâm Tiêu vốn đang tự chủ hấp thu thiên địa nguyên khí, thế nhưng trong nháy mắt gia tăng lên gấp đôi.

- Ân?

Hai mắt hắn trợn tròn, quay người giật mình nhìn vào trong, trong mắt toát ra vẻ khiếp sợ.

Thiên địa nguyên khí kia rõ ràng nhiều hơn bên ngoài gấp bội lần.

Sưu!

Thân hình hắn hóa thành lưu quang, nhanh chóng đi sâu vào bên trong.

Ông…

Ngay lúc tiến vào trung bộ sơn cốc, thiên địa nguyên khí nháy mắt tăng vọt, trong phút chốc đã nhiều hơn gấp đôi so với bên ngoài.

- Nơi này thật thần kỳ.

Lâm Tiêu thật sự giật mình.

Thiên địa nguyên khí là hạt năng lượng tồn tại trong thiên địa, mơ hồ vô chừng, vô hình vô sắc, hình thái cùng khí vị đều bình thường, nhưng nếu nơi nào có thiên địa nguyên khí nồng đậm, sẽ có một quá trình tiến dần, từ nhạt tới nồng. Nhưng thiên địa nguyên khí trong sơn cốc này thì khác, chỉ cách vài bước lại hoàn toàn khác biệt, giống như nơi này có một kết giới vô hình nào đó ngăn cách không gian đôi bên.

- Sao lại thế này?

Trong lòng Lâm Tiêu nghi hoặc, thân hình nhanh chóng đi về phía trước.

Trong sơn cốc hoàn toàn yên tĩnh, u lãnh làm người sợ hãi, nhưng lại không có chút khí tức nguy hiểm nào.

Ông…

Tiến vào hơn trăm thước, thân thể Lâm Tiêu hấp thu thiên địa nguyên khí từ gấp hai tăng lên tới gấp ba.

- Đây là…

Lâm Tiêu tiếp tục đi tới.

Gấp bốn…

Gấp năm…

Gấp sáu…

Lâm Tiêu đi tới hơn ngàn thước khoảng cách, đối với hắn mà nói chút khoảng cách như vậy chỉ cần bay qua hai mươi giây, dù biết rõ sơn cốc vô cùng quỷ dị, cần phải thật cẩn thận cũng chỉ tiêu phí không đầy một phút đồng hồ, nhưng trong một phút ngắn ngủi này hắn cảm giác được thân thể hấp thu thiên địa nguyên khí đã lên tới gấp mười lần!

Thiên địa nguyên khí nhiều hơn gấp mười, điều này làm hắn lâm vào khiếp sợ.

Điều này tương đương với việc ở lại nơi đây tu luyện một ngày chẳng khác gì ở bên ngoài tu luyện mười ngày, thậm chí còn nhiều hơn.

- Ở vùng ngoài Liên Vân sơn mạch lại có địa phương nghịch thiên như vậy, mà lại không bị người phát hiện, thật sự không sao tưởng tượng nổi, nếu bị thế lực nào biết được nơi này, chỉ sợ dùng vài chục năm thời gian cũng đã đủ trở thành thế lực lớn trong Hiên Dật quận, thậm chí cả Võ Linh đế quốc!

Lâm Tiêu líu lưỡi, trong đôi mắt tràn ngập rung động.

Dù sao nếu ở lại nơi này tu luyện, bất kỳ võ giả tư chất bình thường nào cũng có thể trở thành tuyệt thế thiên tài. Ngẫm lại mà xem, ở lại đây tu luyện một năm bằng người khác bên ngoài tu luyện mười năm, trừ phi tư chất của người kia thấp tới mức không thể tu luyện, nếu không thu hoạch còn cao hơn bất cứ thiên tài nào bên ngoài.

- Trong sơn cốc này rốt cục có gì cổ quái?

Sau thoáng rung động, Lâm Tiêu thu liễm tâm thần, ánh mắt nhìn phía trước, trước mặt hoàn toàn vắng vẻ, cũng không có vật gì tồn tại.

Khi Lưu Phong nói chuyện này với hắn, có nói qua ngoài cửa sơn cốc có một ít yêu thú cường đại chiếm cứ cho nên hắn không thể đi sâu vào bên trong đây. Nhưng giờ phút này Lâm Tiêu đã tới tận sâu trong, nhưng không gặp được nguy hiểm mà Lưu Phong đã nói, trong lòng cảm thấy nghi hoặc hắn lại tiếp tục đi về phía trước.

Sơn cốc không lớn, chỉ một lúc sau hắn đã đi tới tận cùng.
Bình Luận (0)
Comment