Võ Đạo Đan Tôn

Chương 254

Dù sao Lâm Tiêu thật sự là quá mức trẻ tuổi, đối với bọn hắn những Võ giả không thể tham gia trận đấu mà nói, Lâm Tiêu lấy được thành tích càng huy hoàng, trong lòng của bọn họ cũng càng kích động, dù sao, hôm nay bọn hắn là chứng kiến một kỳ tích, một Tam chuyển Chân võ giả mười lăm tuổi xâm nhập trước năm thiên tài đệ tử đại tái, đây là một kỳ tích mà trong lịch sử Tân Vệ Thành, ít nhất là mấy chục năm gần đây cũng không có xuất hiện qua.

Trải qua nhiều trường thi đấu như vậy, mọi người từ lâu đón nhận thực lực Lâm Tiêu cường đại, không hề giống như vừa bắt đầu người người đều biểu thị hoài nghi nữa.

Trước Tỷ thí đài, nghe được tên của mình, Bạch Mông biểu tình lạnh lùng, tung người bay vút đến trên Tỷ thí đài.

Mà khiến cho mọi người nghi hoặc là Lâm Tiêu không có đi lên Tỷ thí đài ngay, mà là từ trong khu nghỉ ngơi lấy ra một cái bao.

- Đây là. . .

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Lâm Tiêu, không rõ hắn làm cái gì.

Một khắc sau, tất cả mọi người sợ ngây người, ở trong ánh mắt khiếp sợ của vô số quần chúng, Lâm Tiêu từ trong bao lấy ra một thanh chiến đao màu đen, lúc này mới tung người bay vút lên Tỷ thí đài .

Chiến đao vào tay, một cỗ khí tức hoàn toàn bất đồng từ trong cơ thể Lâm Tiêu mãnh liệt dâng lên, ban đầu Lâm Tiêu làm cho người ta có một loại cảm giác bình thản, tĩnh lặng, nhưng lúc này khí tức trên người Lâm Tiêu là bá đạo vô cùng, tựa như một thanh chiến đao xuất vỏ, cái đao phong sắc bén kia tựa hồ muốn xuyên thấu tầng mây, bổ ra hư không.

Toàn trường tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm.

- Cái gì? Lâm Tiêu dĩ nhiên là đao khách? Cùng Ma đao Bạch Mông giống nhau!

- Quá kinh người, phía trước thi đấu Lâm Tiêu vẫn không có sử dụng vũ khí, hắn căn bản không có dùng hết toàn lực!

- Ta xem chưa chắc, khả năng là Lâm Tiêu biết Ma đao Bạch Mông đao pháp đáng sợ, không dám dùng hai đấm đi đón, lúc này mới lấy ra chiến đao.

- Nói đùa gì vậy, hiện tại tỷ thí mỗi một trận đều rất quan trọng, lấy Lâm Tiêu lúc trước triển lộ ra thực lực căn bản là không cần đổi vũ khí khác, hắn lấy ra chiến đao, nguyên nhân duy nhất hắn là đao khách, thực lực còn hơn lúc trước hắn triển lộ.

- Hai đại đao khách tỷ thí, thử nghĩ xem liền kích động.

Lâm Tiêu đột nhiên lấy ra chiến đao, đối với người xem chiến trùng kích là vô cùng lớn, dù sao bọn họ đều rõ ràng, mất đi chiến đao, lực chiến đấu của đao khách giảm đi rất nhiều, chỉ có chiến đao nơi tay mới có thể để thực lực bản thân phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Nơi khách quý, tổng quản các thế lực lớn nhìn thấy một màn này, mỗi một người đều là biểu tình ngạc nhiên, chợt khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười:

- Có chút ý tứ.

Trên Tỷ thí đài, Lâm Tiêu cùng Bạch Mông cách xa nhau 30 bộ, xa xa tương đối.

- Sở dĩ lấy ra chiến đao, là bởi vì đều là đao khách, ta cho ngươi tôn nghiêm nên có.

Chiến đao màu đen nơi tay, ánh mắt Lâm Tiêu sắc bén, khí chất cả người hoàn toàn bất đồng, một cỗ khí tức bá đạo từ trong cơ thể hắn phát tán ra.

- Có ý tứ.

Bạch Mông biểu tình thủy chung lạnh lùng, bình thản giờ khắc này nhịn cười không được.

- Bất kể cuộc tranh tài này kết quả như thế nào, ngươi đã cho ta ngoài ý muốn thật lớn, bất quá ta muốn nói là, ở trên đao pháp, toàn bộ Tân Vệ Thành, bên trong trẻ tuổi còn không có người lợi hại hơn ta.

- Hiện tại có rồi!

Lâm Tiêu lạnh lùng nói.

- Vậy hãy để cho ta tới nhìn xem ngươi ở trên đao pháp thành tựu như thế nào đi.

Bạch Mông nhếch mép cười một tiếng, một tia hào quang sắc bén từ đáy mắt của hắn đột nhiên xẹt qua, sau một khắc, chiến đao trong tay của hắn đột nhiên xuất vỏ.

Xiu! Xiu! Xiu!

Trong nháy mắt, Bạch Mông liền đối với Lâm Tiêu mãnh liệt bổ ra ba đao.

Ba đao sáng chói từ trên chiến đao trong tay của hắn bạo tuôn mà ra, ẩn chứa khí tức đáng sợ, nhanh như tia chớp đi vào trước mặt Lâm Tiêu.

Nhanh, nhanh đến cực hạn, đao mang kia vừa xuất hiện, tựa như thiên ngoại phi tiên, làm người căn bản không thể tránh khỏi.

Dưới Tỷ thí đài, Hỏa Vân Tông Mục Hoa cùng Thiên Ưng Tông Trịnh Nghi Kim đều là sắc mặt ngưng trọng, trán mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh.

Phía trước bọn họ chính là thua ở ba đao này của Bạch Mông, người không có tự mình trải qua, hoàn toàn không cách nào lĩnh ngộ ba đao kia của Bạch Mông đáng sợ, nhìn như bình thường, nhưng trong đó ẩn chứa lực lượng lại làm bọn hắn trong nháy mắt thất bại.

Tất cả mọi người trên quảng trường ngừng lại hô hấp.

Trên Tỷ thí đài, Lâm Tiêu biểu tình lạnh nhạt, trong nháy mắt Bạch Mông rút đao cũng rút đao ra tay.

Đinh đinh đinh!

Ba đao đao ảnh phát sau mà đến trước, trong nháy mắt chém vào phía trên ba đạo đao mang mà Bạch Mông bổ ra, tiếng oanh minh làm người khiếp sợ, sáu đạo đao ảnh va chạm lẫn nhau, tựa như băng tuyết trong nháy mắt tan rã.

Lâm Tiêu nhanh như tia chớp chém vỡ ba đạo đao mang mà Bạch Mông bổ ra, một kích trúng đích, không có chút do dự nào, thân hình Lâm Tiêu mãnh liệt lay động, hướng Bạch Mông đồng dạng chém tới một đao.

- Nghênh Phong nhất đao trảm!

Hô!

Một cỗ gió mát ở trên Tỷ thí đài lất phất bay lên, chiến đao trong tay Lâm Tiêu đột nhiên biến mất, hóa thành từng đạo thanh phong thổi hướng Bạch Mông, triền miên bất tận, vô ảnh vô tung

- Lâm Tiêu kia lại chặn được ba đao của Bạch Mông, hơn nữa tựa hồ còn chiếm tiên cơ.

- Thật là đáng sợ.

- Lâm Tiêu phản kích rồi!

Quần chúng phía dưới truyền ra một mảnh kinh hô.

Trên Tỷ thí đài, Bạch Mông tự nhiên nghe không được dân chúng phía dưới kinh hô, bởi vì hắn đã hoàn toàn bị đao pháp của Lâm Tiêu làm cho kinh hãi.

- Đao pháp này, dung hợp Thanh Phong ý cảnh, phong tại đao liền tại, đao tại phong liền lên (* đại khái là có gió liền có đao, có đao gió liền thổi, nhưng mình thấy để Hán Việt hay hơn), chỉ cần bị gió mát này thổi trúng, ta liền lập tức đầu thân khác chỗ.

Người khác thấy không rõ Nghênh Phong nhất đao trảm của Lâm Tiêu đáng sợ, nhưng Bạch Mông thân là đao khách lại thế nào không rõ, trong nháy mắt Thanh Phong còn chưa tới, trong con ngươi Bạch Mông bộc phát ra một đoàn tinh mang.

- Ngươi đã ngăn trở ba đao của ta, như vậy liền tiếp ta một chiêu này.

- Tuyệt diệt đao pháp… đao trảm cuồng phong!

Bạch Mông quát lên lên tiếng, chiến đao trong tay bổ ra vô số đao ảnh cùng Thanh Phong trước người Lâm Tiêu hung hăng đụng vào nhau.

Đinh đinh đinh leng keng!

Tiếng kim thiết giao thương liên tiếp vang lên, toàn bộ Tỷ thí đài cuồng phong gào thét, trong tay Bạch Mông vô số đao ảnh bạo tuôn mà ra, nhưng thời điểm đi vào trước người Lâm Tiêu, như là bị từng đạo đao mang trong hư không đột nhiên hiện ra ngăn cản, trong nháy mắt chém thành phấn bụi.

Long!

Vô số đao mang bắn tán loạn bốn phía, trên mặt đất cày ra từng đạo khe rãnh nhìn thấy mà giật mình, trong đó một đạo đao mang càng là từ trung tâm va chạm bạo lướt ra, một góc của Tỷ thí đài bị chặt đứt bong xuống.
Bình Luận (0)
Comment