Võ Đạo Đan Tôn

Chương 317

Nhưng một khi để nó tiếp xúc gần người, bị huyết nhục bao vây, võ giả sẽ như rơi vào trong vũng bùn, mặc cho thực lực của ngươi có mạnh mẽ hơn nữa, một thân thực lực cũng chỉ có thể phát huy không đến ba thành, sau cùng bị Huyết Yêu không ngừng nhúc nhích huyết nhục triệt để chen thành bùn nhão, hóa thành chất dinh dưỡng cho chúng nó sinh trưởng.

Thương thương thương!

Đủ loại ánh đao, thương ảnh, côn ảnh quét về trên người Huyết Yêu này, không ngờ phát ra thanh âm như kim thiết giao nhau, nhưng cho cảm giác lại như chém vào đoàn bông, bọn người Kỷ Hồng trừ ở trên người nó lưu lại vài vết ngấn, không ngờ lại không thể phá vỡ phòng ngự của nó, cũng chỉ có đao mang của Lâm Tiêu ở trên người Huyết Yêu lưu lại một vết máu, nhưng sau khi con Huyết Yêu này nhúc nhích thân mình một cái, vết máu kia liền khép lại, tựa như không có bị thương.

Mắt thấy Huyết Yêu khổng lồ sẽ đem mọi người bao vây trong huyết nhục của nó…

Trâu Giang thống lĩnh xuất thủ.

Thương!

Chiến đao bên hông hắn chợt ra khỏi vỏ, tốc độ nhanh đến mức tận cùng, giờ khắc này, tay phải cùng chiến đao trong tay Trâu Giang thống lĩnh tựa hồ trong nháy mắt tiêu thất, chỉ có một sợi tơ bạch sắc đột nhiên xuất hiện ở trên hư không, nhanh như tia chớp cắt qua thân hình khổng lồ của Huyết Yêu kia.

Phốc xuy!

Tia sáng bạch sắc kia lướt tới, sắc bén như nhận, đơn giản liền chém vào thân thể Huyết Yêu, sau một khắc, đầu Tứ tinh đỉnh phong Huyết Yêu này bị chia làm hai nửa, vô số huyết thủy như mưa từ thiên không rơi ầm ầm xuống.

Thi thể khổng lồ rớt xuống, thi thể Tứ tinh đỉnh phong Huyết Yêu kia dĩ nhiên cấp tốc khô quắt, sau khi huyết thủy chảy sạch liền hóa thành một bãi nước mủ rót vào trong thảo nguyên.

Oa oa!

Mất đi đầu lĩnh, Huyết Yêu còn lại như là bầy dê bị kinh động điên cuồng chạy trốn, chỉ chốc lát đã biến mất ở trên trời.

Vũ Điện Thi Hoa trưởng lão bội phục nói:

- Tứ tinh đỉnh phong Huyết Yêu phòng ngự có thể so với kim thạch, lại bị Trâu Giang thống lĩnh ngươi một đao chặt đứt, xem ra thực lực của Trâu Giang thống lĩnh đã không sắp đạt đến Hóa Phàm cảnh Trung kỳ đỉnh phong, đây chính là cảnh giới của tổng quản các đại thế lực a

Trâu Giang thống lĩnh lắc đầu, cười khổ nói:

- Phí vài thập niên mới tu luyện đến cảnh giới này, có lẽ cũng đã là cực hạn của ta, so sánh cùng với thiên tài một năm đề thăng mấy cảnh giới, chúng ta coi như đã già, không có gì có thể khoe.

Lâm Tiêu hơi đỏ mặt, Trâu Giang thống lĩnh rõ ràng là đang nói hắn.

Nghe nói như thế, vẻ mặt đám người Thi Hoa trưởng lão cổ quái nhìn bọn người Lâm Tiêu.

Xác thực, cùng chút thiên tài mới mười mấy tuổi đã là Tam chuyển Chân Võ Giả so sánh, bọn họ những trưởng lão này tốn hao thời gian gấp vài lần người ta, cũng mới tu luyện tới Hóa Phàm cảnh Trung kỳ, xác thực không thể so sánh a, hơn nữa càng không thể nói là, người ta không chỉ là võ giả, còn là một Luyện Dược Sư.

Nếu như nói đám người Kỷ Hồng mới hai mươi tuổi đạt đến Tam chuyển Trung kỳ, ở bọn người Trâu Giang xem ra là thiên tài mà nói, như vậy Lâm Tiêu mới mười năm tuổi thì không phải là dùng thiên tài có thể hình dung, kia chính là một yêu nghiệt.

Ở trong rừng cây hơi làm nghỉ ngơi, đám người Lâm Tiêu tiếp tục lên đường.

Thời gian chầm chậm trôi qua, dọc theo đường đi, bọn người Lâm Tiêu lại gặp phải không ít Yêu Thú tập kích, nếu như chỉ là Yêu Thú cấp thấp mà nói, Trâu Giang sẽ để bọn người Lâm Tiêu xuất thủ liệp sát, nếu như là Tứ tinh Yêu Thú trở lên, liền tự mình xuất thủ trong nháy mắt đánh chết.

Ven đường, bọn người Lâm Tiêu thấy được không ít Yêu Thú ở Tân Vệ thành là không thấy được, cũng thấy không ít thôn trang, thành trấn, thành trì đổ nát thê lương, hoang vắng sứt mẻ tọa lạc ở trong hoang dã, cỏ hoang mọc thành bụi, không hề có người ở, làm trong lòng bọn người Lâm Tiêu có một loại cảm giác chua xót không hiểu.

Bao nhiêu năm trước, ở đây còn là một thành trì Nhân loại khói bếp rậm rạp, dòng người như dệt cửi, nhiều loại hoa đẹp như tranh vẽ, nhưng ở dưới lợi trảo của Yêu Thú, lại hóa thành mây khói, chỉ để lại toái thạch ngói vụn đầy đất, tràn ngập hiu quạnh.

Mười ngày sau, buổi chiều!

Đám người Lâm Tiêu trải qua mười ngày lặn lội đường xa, lướt qua hai mảnh thảo nguyên, một con sông lớn cùng với một mảnh sơn mạch, rốt cục đi tới Hiên Dật quận thành trong truyền thuyết.

- Phía trước chính là Hiên Dật quận thành.

Trâu Giang thống lĩnh đi tuốt ở đàng trước đột nhiên lên tiếng nói.

- Hiên Dật quận thành!

- Đến Hiên Dật quận thành?

Đám người Lâm Tiêu nghe được tiếng la, vội ở trên lưng ngựa dõi mắt hướng về xa xa nhìn đi.

Chỉ thấy phương xa, cả vùng đất vô tận, có một thành trì to lớn liếc mắt cũng nhìn không thấy phần cuối, mặc dù lúc này cách chừng mấy trăm dặm, Lâm Tiêu cũng có thể mơ hồ cảm ứng được thành trì khổng lồ kia truyền lại uy áp thật lớn, như một đầu Hồng Hoang cự thú ngủ say, sừng sững ở trong cánh đồng hoang vu vô biên.

Diện tích khổng lồ, liếc mắt nhìn không thấy cuối tường thành, cùng với cảm giác hùng hậu tang thương kia, làm đám người Lâm Tiêu chỉ thấy trong lòng sản sinh trận trận cảm giác áp bách, một trận kích động cùng khát vọng khôn kể từ trong con ngươi bọn người Lâm Tiêu, Kỷ Hồng bay lên

Nguyên bản ở trong tưởng tượng của bọn người Lâm Tiêu, Tân Vệ thành đã coi như là thành trì rất lớn, nhưng so sánh cùng Hiên Dật quận thành này, Tân Vệ thành thật giống như nhà tài chủ ở nông thôn cùng thủ phủ trong thành thị, hai người hoàn toàn không ở một cấp bậc, kém quá xa quá xa.

- Đây là Hiên Dật quận thành sao!

Đám người Lâm Tiêu không tự kìm hãm được nắm chặt song quyền, trong con ngươi tràn ngập khát vọng cùng chờ mong.

Giá!

Móng ngựa nổ vang, đoàn người Lâm Tiêu cấp tốc tới gần Hiên Dật quận thành.

Càng tới gần thành trì, lại càng có thể thấy Hiên Dật quận thành to lớn và đáng sợ, khí thế kinh người mơ hồ áp bách mà đến kia, làm cho trong lòng đám người Lâm Tiêu đều có chấn động không hiểu.

Dọc theo đường đi, đám người Lâm Tiêu cũng phát hiện đại lượng võ giả cùng thương đội đi hướng Hiên Dật quận thành, trong đó một số tiểu đội võ giả khiêng Yêu Thú khổng lồ đi tới, còn có thương đội thậm chí là cưỡi trên trăm chiếc xe ngựa, ngựa trước xe đều là Huyết Lân Phi Vân.

- Trâu thống lĩnh, thương đội này lẽ nào đều là thương đội trong lục đại vệ thành của Hiên Dật quận thành sao? Không thì sao lại khổng lồ như vậy?

Dương Tuấn nhịn không được giật mình nói.

Nếu là thương đội, như vậy thường thường là từ một thành trì đi tới thành trì khác, vận chuyển hàng hóa, lẫn nhau trong lúc đó tiến hành mậu dịch, trong Tân Vệ thành cũng có không ít thương đội như vậy. Nhưng quy mô những thương đội kia thật sự là quá lớn, hàng hóa chứa hàng trăm mã xa, hơn nữa mã thất kéo xe đều là Huyết Lân Phi Vân, thương đội khổng lồ như vậy, bọn người Dương Tuấn ở Tân Vệ thành là chưa từng thấy qua.

- Chi thương đội này?

Trâu thống lĩnh quay đầu nhìn lại, chợt thần sắc nghiêm túc nói:

- Chi thương đội này chắc là trong tất cả thương hội bài danh trước năm của Hiên Dật quận thành… Kỷ thị thương hội.
Bình Luận (0)
Comment