Võ Đạo Đan Tôn

Chương 887

Đông Phương Hiên Viên từ đằng sau đi ra trước, quát to:

- Hừ! Hiện Tương Thiên Thần đã chết, hay các người muốn khai chiến với Quận Hiên Dật chúng ta chỉ vì một quận vương đã chết?

Lâm Tiêu nhếch mép, mắt lạnh băng, khí lạnh khiếp người:

- Các vị muốn chiến thì chiến, Lâm Tiêu ta không ngại trong tay có thêm vài xác chết.

Nam nhân vạm vỡ râu tóc dựng đứng nhưng không dám hành động lỗ mãng:

- Ngươi . . .!

Nam nhân vạm vỡ há mồm định nói gì nhưng phía đối diện nụ cười đông trên môi Lâm Tiêu, mắt hắn lóe tia hoảng hốt vọt thẳng lên trời. Biểu tình Lâm Tiêu trầm trọng nhìn dãy núi trập trùng bên ngoài Quận Võ Uy.

Nam nhân vạm vỡ hét lên:

- Lâm Tiêu, ngươi định giở trò gì?

Đột nhiên . . .

Ầm ầm ầm!

Có thanh âm như sấm vang vọng trong thiên địa. Từ sâu trong dãy núi xa xôi, hơi thở làm người nghẹt thở đột nhiên phóng lên cao, uy nhiếp hùng hồn cuốn sạch cửu thiên thập địa, đánh thủng một cái lỗ trên bầu trời. Hư không nứt rạn, xé rách không gian như miếng vải đen.

Hơi thở đó khủng bố làm các quận vương trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng nguy hiểm, cảm thấy mình thật nhỏ bé.

- Đó là sơn mạch Đoạn Nha, bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Hơi thở thật khủng khiếp, hơn xa võ giả Quy Nguyên cảnh, vượt qua cực hạn Quy Nguyên cảnh. Hư không tan vỡ, đây là lực lượng chỉ Vương giả Sinh Tử cảnh mới có!

- Hay ngôi mộ địa vương giả mà Tương Thiên Thần nói lúc trước?

Mọi người thầm giật mình, trong lòng nổi lên nhiều thắc mắc. Trong phút chốc mắt đám người lấp lóe, lắc người định vọt lên tìm hiểu.

Đột nhiên . . .

- Grao!

- Grao grao!

Trong dãy núi phía xa đột ngột vang lên vô số yêu thú gầm rống. Yêu vân cuồn cuộn, trong dãy núi đó có một đoàn thú triều màu đen ập hướng Quận Võ Uy thành.

Trên bầu trời, vẻ mặt Lâm Tiêu trầm trọng truyền âm cho người bên dưới:

- Quận vương Hiên Dật, đại ca, các vị, đằng trước có thú triều quy mô lớn ập đến. Trong đó có gần mười cửu tinh yêu thú, mọi người hãy cẩn thận.

Cả đám người giật mình, không rõ Lâm Tiêu làm sao biết được nhưng thầm nổi cảnh giác.

Giọng Lâm Tiêu ồm ồm vang vọng khắp Quận Võ Uy thành, nghiêm túc nói:

- Các vị Quận Võ Uy!

- Đằng trước có thú triều ập đến, bầy thú rất khủng bố. Số lượng yêu thú từ thất tinh trở lên khoảng ngàn con, có trăm con yêu thú bát tinh, còn có nhiều cửu tinh yêu thú. Hiện tại toàn thành cảnh giác cấp độ một, toàn bộ võ giả chuẩn bị nghênh địch!

Lâm Tiêu dứt lời, nguyên Quận Võ Uy náo động. Lâm Tiêu giết Tương Thiên Thần làm mọi người rục rịch, giờ ngọn lửa dập tắt, lòng mọi người thít chặt.

Nhìn chung thú triều có bát tinh yêu thú trở lên gọi là quy mô lớn. Thú triều do cửu tinh yêu thú dẫn đầu thì càng khủng bố hơn trong số thú triều quy mô lớn. Lâm Tiêu nói có hàng trăm bát tinh yêu thú, quy mô thú triều đã vượt qua sự tưởng tượng của mọi người. Đây là thú triều khủng bố đủ hủy diệt một quận. Khủng hoảng lan tràn trong quận thành, so với sống chết của mình Tương Thiên Thần thì thú triều tác động trái tim dân chúng hơn. Ổ rơi xuống làm sao còn trứng nguyên?

Nam nhân vạm vỡ bay lên cao, lạnh lùng quát:

- Lâm Tiêu, đừng yêu ngôn hoặc chúng, làm sao ngươi biết quy mô của thú triều này?

Thanh âm truyền khắp quận thành!

- Đúng rồi, sao tiểu tử này biết quy mô thú triều được? Chắc chắn là nói bậy bạ muốn thừa dịp loạn chạy trốn.

- Đừng tin hắn, trong lịch sử Quận Võ Uy chúng ta ít khi có thú triều quy mô lớn. Dù có thì bình thường chỉ một cửu tinh yêu thú đã là hiếm hoi, làm gì khủng bố như hắn nói?

- Mọi người chuẩn bị trước là hơn, thà tin có chứ đừng không tin, ta cứ thấy Lâm Tiêu nói thật.

- Hừ! Ta thì thấy ngươi bị hắn hù sợ rồi.

- Cút khỏi Quận Võ Uy của chúng ta đi! Hôm nay ngươi giết quận vương Quận Võ Uy, chắc chắn Quận Võ Uy chúng ta sẽ bẩm báo cho bệ hạ, không dễ dàng bỏ qua cho ngươi!

Trong phút chốc tiếng bàn tán rộ lên trong Quận Võ Uy. Mọi người nghi ngờ, có võ giả chửi ầm lên.

Mỗi mình đám quận vương Uất Trì Chiến là trực giác cảm thấy Lâm Tiêu không nói xạo. Bọn họ nhìn yêu vân cuồn cuộn từ xa đến gần, nếu thú triều khủng bố như Lâm Tiêu nói thì sơ sẩy một cái là cả Quận Võ Uy sẽ bị hủy diệt.

Lâm Tiêu lạnh lùng liếc nam nhân vạm vỡ:

- Tin hay không tùy ngươi.

Lâm Tiêu và Tương Thiên Thần có thù, mấy trăm năm qua Quận Võ Uy và Quận Hiên Dật tranh đấu không dứt. Nhưng nói sao thì đó chỉ là phe Quận vương Tương Thiên Thần xung đột với Quận Hiên Dật, đa số võ giả bình thường, dân chúng trong Quận Võ Uy là vô tội, không nên bị cuốn vào chiến loạn giữa hai bên.

Lâm Tiêu không nói nhiều, hắn bay lên cao trước:

- Quận vương Hiên Dật đại ca, nếu mọi người không tin thì chúng ta đừng ở lại đây nữa, từ biệt đi.

Ý tốt của Lâm Tiêu đến đây là cùng, đối phương có tin hay không, sẽ phản ứng như thế nào thì hắn không quyết định được.

Quận vương Đông Phương Hiên Viên dứt khoát chắp tay với mấy quận vương khác:

- Tốt, các vị quận vương, chúng ta sau này còn gặp lại. Các vị Quận Hiên Dật, chúng ta đi!

Đông Phương Hiên Viên dẫn theo đám người Quận Hiên Dật chớp mắt biến mất phía chân rời.

Mấy quận vương khác nhìn nhau, không ngờ nhóm Lâm Tiêu nói đi là đi. Bọn họ nhìn hơi thở khủng bố truyền từ Đoạn Nha sơn mạch phía xa, lòng máy động, đang định lên tiếng thì đột nhiên . . .

Vù vù vù!

Tiếng xé gió dồn dập vang lên. Có ba cường giả người đẫm máu bay ra từ sơn mạch Đoạn Nha, ba người thực lực cỡ Quy Nguyên cảnh hậu kỳ nhưng lúc này bọn họ rất chật vật, ủ rũ, da thịt rách toạc, vẻ mặt kinh hoàng.

Ba cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ xông đến quảng trường, giọng ồm ồm tuyền khắp Quận Võ Uy thành:

- Quận vương Tương Thiên Thần, việc lớn không tốt!

Khi thấy xác Tương Thiên Thần nằm giữa quảng trường thì ba người ngây ra.

- Là nhóm Thi Lang!

- Ba người chẳng phải là cường giả phủ quận vương sao? Tại sao lúc chiến đấu không thấy bọn họ?

- Nhóm Thi Lang đến từ hướng Đoạn Nha sơn mạch, hay liên quan gì đến thú triều này?

Cường giả Quận Võ Uy xôn xao, bọn họ cùng là võ giả trong Quận Võ Uy nên biết rõ lẫn nhau.

Lão nhân Võ điện mở miệng hỏi:

- Thi Lang, xảy ra chuyện gì?

Thoáng chốc mọi công phápặ mắt tập ủng vào ba người.

Thi Lang sốt ruột nói:

- Trần Huân điện chủ, trong sơn mạch Đoạn Nha có thú triều ập đến. Gần mười cửu tinh yêu thú, hàng trăm bát tinh yêu thú, ngàn thất tinh yêu thú. Dự tính khoảng nửa canh giờ là bầy thú sẽ đến, phải nhanh chóng toàn thành cảnh giác.

- Cái gì?

Mọi người giật mình trợn to mắt, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Bọn họ không dám tin những lời Lâm Tiêu đã nói sẽ thành hiện thực, bầy thú khủng bố thế này một khi đột phá phòng ngự thì cả Quận Võ Uy thành sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Lão nhân Võ điện sắc mặt khó xem, mắt lóe tia sáng:

- Tuy sơn mạch Đoạn Nha có nhiều yêu thú nhưng ít khi xuất hiện thú triều, vì sao đột nhiên gây ra thú triều quy mô lớn như vậy? Áp lực vương giả vừa rồi là sao? Tại sao mấy người ra từ sơn mạch Đoạn Nha?
Bình Luận (0)
Comment