Võ Đạo Đan Tôn

Chương 93

Chương 93: Khảo hạch thực chiến. (2)

Vài tên nhân viên công tác xem thời gian, hét lớn lên tiếng, đồng thời dẫn đầu ra khỏi phòng.

Lâm Tiêu đi trong đám người.

Mọi người đi trong hành lang võ giả liên minh vài phút, không bao lâu đã đi vào sâu trong võ giả liên minh, đi tới một đại sảnh chung quanh đầy cửa sắt, những cửa sắt này làm từ thép thô to như cánh tay.

Xuyên thấu qua những cánh cửa này nhìn vào bên trong, bên trong rỗng tuếch, sâu trong cánh cửa sắt là lớp đá cứng màu đỏ, vách tường bốn phía có không ít cái hố, một mùi hôi thối khó chịu từ trong các cái hố bay ra ngoài.

- Chẳng lẽ là muốn chúng ta đối chiến với yêu thú trong cửa sắt?

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Tiêu hơi chấn động.

Từ bên ngoài cửa sắt, khí tức bên trong làm chuẩn võ giả bên ngoài lạnh mình, trong đó một tên trung niên sắc mặt cương nghị, một đầu tóc ngắn đi tới, lãnh đạm nói:

- Chư vị chuẩn võ giả, ta là Chúc Sơn, là chấp sự võ giả liên minh, đồng thời là tổng giám khảo của kỳ khảo hạch thực chiến, cũng nói đúng hơn, các ngươi có thể thông qua khảo hạch hiện tại hay không do ta nói mới tính.

Giọng Chúc Sơn lạnh lùng quanh quẩn trong đại sảnh trống trải.

- Khảo hạch thực chiến rất đơn giản, tổng cộng phân hai bước, bước đầu tiên là cuộc chiến trong phòng, bước thứ hai là cuộc chiến dã ngoại, hiện tại chúng ta bắt đầu cuộc chiến đầu tiên.

Chúc Sơn hơi vung tay lên --

Răng rắc!

Cửa sắt bên trong đột nhiên mở ra, bên trong cửa sắt có tiếng hô đáng sợ, từ tiếng gầm rú này có khí tức hung hãn từ trong lao ra.

Rống!

Sau cửa sắt là một con Tật Phong Lang mạnh mẽ lao ra, nó nhìn rất nhiều võ giả bên ngoài gào rú, hai mắt nó đỏ thẫm, há to miệng nước dãi chảy ra, nhìn qua rất hung tàn.

- Nhất tinh yêu thú Tật Phong Lang.

Thân là chuẩn võ giả, tất cả mọi người cơ bản đều hiểu cơ bản về yêu thú, thời điểm ở huấn luyện quán, các giáo quan đã từng giảng giải đặc thù của các yêu thú này, nhưng hôm nay nhìn thấy, không ít chuẩn võ giả sắc mặt ngưng trọng, trong đó một ít người sắt mặt trắng bệch, có một ít người như Vu Dịch Văn thì ánh mắt đầy hưng phấn.

Ở phương diện thực lực, khi võ giả và yêu thú ngang nhau thì thực lực yêu thú hơi mạnh hơn một chút, cùng là Chân Vũ giả nhất chuyển cùng nhất tinh yêu thú, luận khí lực, tốc độ, sức chịu đựng, nhất tinh yêu thú chiếm ưu thế nhất định, nhưng mà nhất tinh yêu thú cũng không có trí tuệ, chỉ có bản năng công kích, mà võ giả nhân loại có thể thông qua phân tích tình thế, đánh lén giết địch, bởi vậy từ trước tới nay, khi ở dã ngoại thì tỷ lệ thắng của võ giả cao hơn yêu thú.

Trong căn phòng nhỏ bịt kín này khiến người ta khó phát huy thực lực của mình.

- Tổng giám khảo, ngươi không phải để cho chúng ta ở trong đó chiến đấu với Tật Phong Lang đấy chứ?

Trong đám người, có thiếu niên sợ hãi nói ra.

Nghe nói như thế, rất nhiều người biến sắc, trừ một ít chuẩn võ giả tuổi già hoặc đã tham gia khảo hạch thực chiến là bình tĩnh, đại đa số chuẩn võ giả cơ bản đều mới mười sáu tới mười tám tuổi, đều chỉ là thiếu niên, đối mặt yêu thú hung mãnh như thế, tâm tình sợ hãi là đương nhiên.

- Đúng vậy, khảo hạch đầu tiên của các ngươi là vào trong căn phòng đó chiến đấu với Tật Phong Lang, đương nhiên, cũng không cần các ngươi đánh chết nó, chỉ cần các ngươi có thể kiên trì hai mươi hô hấp là hợp cách, kiên trì thời gian càng dài đánh giá lại càng cao, nhớ kỹ, thành tích các ngươi sẽ được đưa tới cho các thế lực lớn, đối với các ngươi về sau có thể tiến vào trong đó hay không, sau khi tiến vào có đãi ngộ gì thì rất quan trọng.

- Đi vào phòng chém giết Tật Phong Lang!

Dù mọi người nơi đây có cao ngạo hay tự tin thế nào, nghe thế đều biến sắc.

- Những chuẩn võ giả này nói như rồng leo, làm như mèo mửa, lúc trong huấn luyện quán không ăn bao nhiêu khổ, lúc đi vào thì hào hứng bừng bừng, nhìn thấy Tật Phong Lang thì sắc mặt trắng bệch, bây giờ là thời điểm cho bọn họ nhìn thấy sự thật tàn khốc.

Một chấp sự khẽ lắc đầu.

- Đúng vậy a, khi ở trong khu dân cư nghe được yêu thú đáng sợ và tự mình trải qua là hai khái niệm khác nhau, không trải qua quá trình như thế, chỉ sợ lần đầu tiên bọn họ đi vào dã ngoại là phải chết. Cũng không biết hiện tại có bao nhiêu hạt giống ưu tú đây.

Một chấp sự khác nhìn ra xa bình luận.

- Nghe nói đệ đệ đệ nhất thiên tài Lâm Hiên là Lâm Tiêu cũng tới đây, mười bốn tuổi chuẩn võ giả, không biết hắn thành tích sẽ như thế nào.

- Còn có Vu Dịch Văn cũng không tệ, năm nay cũng mới mười lăm tuổi, nghe nói được không ít thế lực chú ý.

Mấy chấp sự ánh mắt nhìn qua Lâm Tiêu cùng Vu Dịch Văn nhiều hơn một chút.

Chỉ cần có thể trước mười sáu tuổi trở thành Chân Vũ giả, đến lúc đó chính là thiên tài gia nhập các thế lực lớn, tương lai phát triển càng xa hơn người khác. Nhưng mà, bằng vào thiên phú còn không cách nào trở thành võ giả cao cấp, đối với võ giả trọng yếu nhất chính là tâm tính. Có chút thiên tài thời thiếu niên thực lực đột nhiên tăng mạnh, vừa đến thực chiến thì luống cuống, thực lực mười phần chưa đánh ra một nửa, về sau cũng không có khả năng có bao nhiêu thành tựu.

- Tốt, khảo thí bắt đầu!

Chúc Sơn hét to, khảo hạch thực chiến bắt đầu.

- Thứ nhất, Lý Hưng, ngươi lựa chọn vũ khí rồi tiến vào trong

Tổng giám khảo Chúc Sơn lạnh lùng nói ra, khi hắn xong thì một thiếu niên chừn mười bảy tuổi do dự đi ra, trên mặt không có chút máu nào, từ trên giá vũ khí cầm một thanh kiếm đi vào bên trong.

Chúc Sơn nhướng mày, tiếp nhận số bài của người này, rồi sau đó mở cửa căn phòng, không chút do dự đây Lý Hưng vào trong.

Rống!

Căn phòng đóng lại, Tật Phong Lang khát máu ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm vào Lý Hưng, chân trước giơ lên, chuẩn bị lao tới.

Nhìn thấy Tật Phong Lang hung mãnh như thế, Lý Hưng bị dọa sắc mặt tái nhợt, nhưng mà thời khắc tràn ngập nguy cơ hắn không có chút nhượng bộ nào, cắn răng một cái, thân hình thoáng cái lao qua một bên, đồng thời cầm trường kiếm trong tay chém thẳng vào người Tật Phong Lang.

Một kiếm này của hắn hơi tinh diệu, hắn bình thường có tu qua một ít kiếm pháp, thế nhưng mà tốc độ Tật Phong Lang quá nhanh, còn chưa chờ hắn đâm trúng, thân thể Tật Phong Lang đột nhiên trầm xuống, tránh né trường kiếm, như thiểm điện đánh vào ngực Lý Hưng.

- Ah!

Lý hưng cả kinh kêu một tiếng, chân tay luống cuống, trường kiếm trong tay lung tung bổ vào Tật Phong Lang, nhưng không chém trúng cả cọng lông. Cơ hồ đồng thời móng vuốt chân trước Tật Phong Lang đánh vào ngực Lý Hưng, đánh hắn bay ra ngoài.

Ba!

Lý Hưng té xuống mặt đất lạnh như băng, trường bào trên ngực vỡ tan, xuất hiện vết máu ghê người, máu tươi chảu ra như nước.

Rống!

Tật Phong Lang một kích đánh trúng, mùi máu tươi càng kích thích nó điên cuồng, gầm nhẹ một tiếng sau đó lao tới cắn cổ họng Lý Hưng.

- Ah, không muốn!

Thiếu niên Lý Hưng sợ tới mức té cứt té đái, trên mặt không có một tia màu máu, hai tay chống đất lui ra phía sau.
Bình Luận (0)
Comment