Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 125



Ánh mắt Tần Vấn Thiên di chuyển nhìn về phía Tư Không Minh Nguyệt, trong đôi mắt sáng ngời ấy cũng ẩn chứa một tia sắc bén.



Theo như lời Mạc Khuynh Thành thì thái tử Tiêu Luật của nước Tuyết Vân không phải hạng người tầm thường. Hắn có thiên phú xuất chúng, dã tâm cực lớn, có địa vị rất cao ở nước Tuyết Vân. Hơn nữa chuyện Tần Dao lần trước rất có khả năng là bị hắn lợi dụng.



Tư Không Minh Nguyệt cũng nhìn về phía hắn, trong mắt vẫn bình tĩnh trước sau như một. Hắn ta lại chậm rãi xoay người ngồi xuống chiến đài số một, như thể tất cả chuyện này đã không còn liên quan gì đến hắn vậy.



Cũng cùng lúc này, trong tích tắc mọi người chợt thấy có một bóng người ở chiến đài số bảy di chuyển sang một chiến đài khác. Thân hình người này như một con chim nhạn sải cánh lướt qua chiến đài số tám, cũng không dừng lại mà tiếp tục đi đến chiến đài số chín, đáp xuống trước mặt Tần Vấn Thiên.



Người này chính là Đệ Lục Dạ. Hắn là một thanh niên có cơ thể cường tráng nhất trong mười tám người, tuổi cũng không nhỏ, nhưng tốc độ di chuyển lại rất nhanh và nhẹ nhàng, hẳn là có được thân pháp không tệ.



- Thật thú vị, không ngờ tới Âu Thần còn chưa ra tay thì người đầu tiên ra tay với Tần Vấn Thiên lại là người của nước Tuyết Vân. Nghe nói Tiêu Luật có uy vọng cực lớn ở nước Tuyết Vân, hơn nữa nhân duyên vô cùng tốt, những thiên tài kia của nước Tuyết Vân sợ rằng cũng có quan hệ khá tốt với Tiêu Luật.



Mọi người đều nghĩ thầm trong lòng. Đệ Lục Dạ chạy đến trước mặt Tần Vấn Thiên, hắn ta không hề nói câu nào, chỉ nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên. Ánh mắt giống như một hắn ta thợ săn nhìn chằm chằm con mồi của mình vậy.



Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, người này trông có vẻ rất thành thục, cho người ta cảm giác trầm ổn lớn tuổi, kinh nghiệm chiến đấu hẳn là vô cùng phong phú.



Ngón tay sờ vào nhẫn thần văn, trong lòng bàn tay Tần Vấn Thiên bỗng xuất hiện rồi một thanh Phương Thiên Họa Kích, chỉ thấy hắn mở miệng nói:



- Thần văn trong thanh Phương Thiên Họa Kích này đã bị ta phá hủy, không còn là thần binh nữa, cũng không thể gia tăng công kích, mời kiểm tra.



Chỉ thấy một lão giả lăng không bước tới, đáp xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên, nhận lấy Phương Thiên Họa Kích bắt đầu kiểm tra, sau đó lập tức gật đầu:



- Đúng là không phải thần binh, không có gia tăng, có thể sử dụng.




- Người này thế mà dám phá huỷ thần văn của một món thần binh, đúng là quá xa xỉ. Đại sư khắc hoạ thần văn đúng là lắm tiền mà.



Rất nhiều người thầm nghĩ. Hôm nay Tần Vấn Thiên muốn sử dụng binh khí này sao. Xem ra, trong quá trình tranh đoạt chín vị trí đầu hắn cũng nhận được áp lực không nhỏ rồi.



- Hừ!



Đệ Lục Dạ cười lạnh một tiếng, rồi bỗng chốc toàn thân hắn ta bộc phát ra một luồng khí thế cuồng bạo, Tinh Hồn thứ nhất cũng hiện ra, nó là Tinh Hồn dạng thú. Đó là một con yêu thú có kích cỡ thân thể khổng lồ, trên đầu mọc sừng, thoạt nhìn giống như ngưu thần, hơi thở cuồng dã điên cuồng tràn ra xung quanh. Ầm một tiếng, thân thể của Đệ Lục Dạ tựa hồ cũng bành trướng trở nên to lớn hơn.



- Ngưu ca ca nhẹ nhàng thôi nhé.



Đệ Thất Dạ ở bên cạnh cười hì hì nói, lập tức có một tiếng trống vang lên, chiến đài dường như cũng rung chuyển theo tiếng trống. Đệ Lục Dạ đạp một bước lớn lao về phía Tần Vấn Thiên.



- Ầm ầm ầm!



Khí thế của Đệ Lục Dạ càng ngày càng mạnh, toàn thân lại giống như hóa thành rồi một con trâu điên, điên cuồng lao nhanh về phía Tần Vấn Thiên.



Tần Vấn Thiên tay nắm chặt Phương Thiên Họa Kích, ngay khi đối phương đâm tới mang theo lực tấn công cuồng bạo thì cước bộ hắn chợt thay đổi, Thanh Long thức chớp mắt phóng ra, giống như có một hư ảnh thanh long rít gào đánh về phía trước.



- Ầm ầm!



Hư ảnh thanh long lập tức nổ tung, Đệ Lục Dạ cũng tiến vào trạng thái điên cuồng. Bàn tay cũng trực tiếp quơ mạnh về phía trước, như thể muốn tay không bắt lấy Phương Thiên Họa Kích trong tay Tần Vấn Thiên.



Tần Vấn Thiên di chuyển cước bộ, sử dụng Cửu Thiên Côn Bằng quyết. Tốc độ trở nên nhanh hơn, nhưng đối phương lại đuổi theo không buông, chiến đài phát ra tiếng nổ cực kỳ vang dội.



- Phòng ngự của loại Tinh Hồn dạng thú này mạnh cỡ nào đây?



Tần Vấn Thiên cười lạnh một tiếng, hai chân lại bước về trước một bước. Phương Thiên Họa Kích lại đâm ra, một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, lực lượng không biết kinh khủng nhường nào.



- Ông!



Thân thể Đệ Lục Dạ nghiêng qua một bên, tránh thoát khỏi tập kích của Phương Thiên Họa Kích. Cơ thể khổng lồ tựa hồ chậm chạp nhưng là cực kỳ nhanh nhẹn. Đồng thời hắn ta cũng trực tiếp dẫn theo khí thế mạnh mẽ đè nặng lên thanh Phương Thiên Họa Kích. Tay trái vươn mạnh ra giữ chặt Phương Thiên Họa Kích, đồng thời cơ thể lao lên đâm thẳng vào người Tần Vấn Thiên.



Đám người phát hiện toàn thân Đệ Lục Dạ lúc này được bao phủ bởi một tầng yêu quang. Khí thế làm người ta phải kiếp sợ, lực va chạm này e rằng cả núi lớn cũng sẽ bị đụng vỡ mất.



- Đây chính là Phong Ngưu Bào Hao của Ngưu ca ca đấy. Là thần thông Địa cấp trung phẩm, hơn nữa còn là hấp thu tinh hoa của yêu thú loại ngưu cường đại mới có thể tu luyện thành đấy.



Đệ Thất Dạ cười hì hì nói, còn Đệ Lục Dạ đã dùng thần thông đáng sợ kia đụng mạnh vào người Tần Vấn Thiên.



Cơ thể Đệ Lục Dạ áp sát về phía Tần Vấn Thiên, luồng khí thế kinh khủng nọ cũng khiến Tần Vấn Thiên cảm giác như đang có ngàn con ngựa phóng nhanh đạp điên cuồng lên người hắn vậy.



Thần nguyên trong luân mạch tinh thần bộc phát, tay trái Tần Vấn Thiên đánh ra ầm một tiếng. Lạc Sơn chưởng kinh khủng tựa như một toà núi lớn nguy nga rơi xuống, nện mạnh lên người Đệ Lục Dạ.



Chỉ trong tích tắc va mạnh ấy, mọi đám người phảng phất thấy được một luồng khí lưu cuồng bạo đang điên cuồng lan ra.



- Đỡ được ư?




Trong mắt Đệ Thất Dạ hiện lên vẻ kinh ngạc, cô biết rất rõ ràng công kích của Đệ Lục Dạ hung mãnh cỡ nào. Đó tuyệt đối là công kích của bạo tẩu, Tần Vấn Thiên với thực lực Luân Mạch cảnh tầng bảy sao có thể dùng chưởng pháp đỡ được cơ chứ?



Cô cũng không biết rằng Tần Vấn Thiên chính là dùng thần nguyên ngưng tụ bởi nguyên lực tinh thần từ tầng năm đón đỡ. Trong đó thậm chí còn có một ít lực lượng thần nguyên của sơn chi thần văn cấp hai ngưng tụ mà thành, lại đánh ra Lạc Sơn chưởng nặng nề này mới có được lực công kích đáng sợ như vậy, mạnh mẽ đánh đến mức đối phương phải dừng lại.



- Grào!



Đệ Lục Dạ nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể điên cuồng đâm sầm lên người Tần Vấn Thiên. Muốn đẩy hắn trượt về sau, như thể muốn đẩy hắn rơi xuống chiến đài này vậy.



- Buông tay!



Tần Vấn Thiên nói với Đệ Lục Dạ, trong đôi mắt của hắn đột nhiên tràn ngập khí thế cuồng ngạo, khiến Đệ Lục Dạ như thể cũng muốn thần phục dưới chân hắn.



- Lăn xuống đi!



Đệ Lục Dạ vẫn rống giận như trước, mặc dù Tần Vấn Thiên ra sức chống cự, nhưng vẫn bị Đệ Lục Dạ không ngừng đẩy đến cạnh chiến đài. Không ít người đều căng thẳng nhìn chằm chằm một màn này.



Chẳng lẽ Tần Vấn Thiên lại bị loại ngay trận đấu đầu tiên của vòng hai này ư?



- Muốn chết!



Tần Vấn Thiên tức giận quát một tiếng, khiến cho mọi người có phần kinh ngạc, đều không hiểu vì sao Tần Vấn Thiên vẫn có thể nói chuyện với giọng điệu càn rỡ như vậy.



Lúc này, thần nguyên trong cơ thể Tần Vấn Thiên điên cuồng hội tụ lại, ngưng tụ thành thần văn hình kiếm. Loại thần văn cấp một này Tần Vấn Thiên có thể ngưng tụ thành công ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi.



Thần văn hình kiếm kia hội tụ ở trong luân mạch của Tần Vấn Thiên rồi hoá thành một thanh kiếm cực kỳ lợi hại và đáng sợ. Giờ phút này người bên ngoài không hề biết chuyện đang diễn ra, Đệ Lục Dạ cũng đang ra sức đẩy Tần Vấn Thiên đến mép chiến đài.



- Phập!



Tần Vấn Thiên há miệng, chỉ trong tích tắc, từ trong miệng hắn phun ra từng đạo kiếm quang rực rỡ mà lại vô cùng sắc bén.



Một tiếng hét thảm vang lên, động tác của Đệ Lục Dạ chỉ trong nháy mắt đã ngừng lại. Lợi kiếm phun ra từ trong miệng của Tần Vấn Thiên đã phá vỡ lớp phòng ngự bằng yêu khí, sau đó bay thẳng về phía hai mắt của hắn ta rồi lập tức đâm xuyện vào một con mắt của hắn. Khí thế của Đệ Lục Dạ trong phút chốc điên cuồng tản hết ra ngoài, kiếm quang hội tụ bởi thần nguyên cũng biến mất không thấy đâu, nhưng nó cũng gây ra tổn thương nhất định cho Đệ Lục Dạ.



- Cút!



Đã bị đẩy tới bên cạnh mép chiến đài, Tần Vấn Thiên bỗng túm lấy cơ thể Đệ Lục Dạ trực tiếp ném ra khỏi chiến đài.



Nghịch chuyển phát sinh trong giây lát khiến mọi người đều trầm trồ kinh ngạc không thôi, ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên càng thêm cổ quái.



Miệng phun lợi kiếm, người này còn có năng lực như vậy nữa sao, quả là ngoài dự đoán của mọi người mà.



Vẻ mặt của Âu Thần hơi hơi thay đổi, vì bản thân hắn ta từng tận mắt nhìn thấy Tần Vấn Thiên miệng phun chưởng ấn. Nhưng hôm nay, chiêu thức này của hắn càng thêm thuần thục lợi hại hơn, trực tiếp dùng miệng phun ra lợi kiếm, kẻ khác đúng là khó lòng phòng bị.



Thậm chí cũng giống với trận chiến đầu tiên của hắn với Giang Tú, Tần Vấn Thiên không giỏi kiếm thuật, vậy kiếm từ đâu ra?



Trên khán đài, ở phía Mạc gia, ánh mắt phụ thân Mạc Khuynh Thành bỗng loé lên ánh sáng sắc bén, thấp giọng nói:




- Tiểu tử này, Luân Mạch thế mà đã thông thoáng đến mức ấy rồi, nhưng hắn làm sao có thể phun ra lợi kiếm bằng miệng được nhỉ?



Không chỉ có là hắn, mà cả học viện Đế Tinh cùng với những cường giả Nguyên phủ cảnh của các thế lực lớn đều rất tò mò, Tần Vấn Thiên làm cách nào mà được thế.



Loại năng lực này có thể nói là vô cùng hiếm thấy, cũng chưa từng nghe nói qua có vị trưởng giả nào biết dùng. Chẳng lẽ là do Tần Vấn Thiên tự lĩnh ngộ ra sao? Nếu đúng như vậy thì ngộ tính của hắn phải xem xét lại lần nữa rồi.



So với chuyện Đệ Lục Dạ bị chọc mù đánh bại thì bọn họ càng quan tâm Tần Vấn Thiên làm vậy bằng cách nào hơn. Cũng không phải là những người này lãnh huyết vô tình, chỉ là phần lớn mọi người ở thế giới võ đạo này đã thói quen sống chết và trọng thương rồi. Trên Quân Lâm yến năm nào mà chẳng có mấy thiên tài ngã xuống, trọng thương cũng là chuyện thường thôi.



Nhưng người của nước Tuyết Vân lại không nghĩ như vậy. Đệ Lục Dạ không chỉ bị đánh bại còn bị chọc mù hai mắt, điều này cũng có nghĩa là hắn ta mất đi khả năng có thể khiêu chiến những người khác, cuộc chiến đầu tiên giữa hắn ta và Tần Vấn Thiên ở Quân Lâm yến lần này tương đương với trận đánh cuối cùng của hắn ta rồi.



- Mang người khiêu chiến đi đến hoàng cung chữa thương.



Sở Thiên Kiêu bình tình lên tiếng ra lệnh, lập tức có vài bóng người bước chậm xuất hiện, khiêng Đệ Lục Dạ đã bị thương nặng rời đi, sau đó cưỡi yêu thú bay về phía hoàng cung.



Sau khi Đệ Lục Dạ bị đánh bại, mọi người lại có đánh giá mới đối với thực lực của Tần Vấn Thiên, có thể phun lợi kiếm bằng miệng, tấn công bất ngờ, tuyệt đối sẽ trở thành chiêu cận chiến lợi hại nhất của Tần Vấn Thiên. Nếu trong lúc chiến đấu bị bám chặt, trong miệng đối phương lại đột nhiên phun ra một đạo kiếm quang, vậy ngươi làm sao chống cự đây? Kết cục của Đệ Lục Dạ chính là minh chứng tốt nhất.



Mười tám người, sau một trận đánh chỉ còn lại mười bảy.



- Xem ra, xác suất Tần Vấn Thiên có thể vào được chín hạng đầu đã tăng lên không ít rồi.



Trong lòng rất nhiều người đều nghĩ vậy, cũng có không ít người hối hận vì sao lúc ở Tuý Diệu lâu lại không đặt cược Tần Vấn Thiên đoạt được chín hạng đầu chứ. Tỷ lệ cược của Tuý Diệu lâu hiện tại sợ rằng đã điều chỉnh xuống thấp rồi, bây giờ mới đặt cược thì phải tính theo tỷ lệ mới.



Mập mạp Phàm Nhạc giờ phút này có chút kích động, hắn chính là đặt cược toàn bộ vốn liếng vào đó, nếu Tần Vấn Thiên có thể vào chín hạng đầu… không, ba hạng đầu thì thật tốt đẹp biết bao nhiêu.



Tư Không Minh Nguyệt xoay người lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong mắt hiện lên một đạo quang mang dữ dội.



- Trận chiến ở vòng thứ nhất vẫn còn chưa phân thắng bại, vậy bây giờ tiếp tục trận chiến đó đi.



Ngay khi Tư Không Minh Nguyệt còn chưa kịp mở miệng thì Tần Vấn Thiên đã chậm rãi lên tiếng, chỉ thấy hắn tay cầm Phương Thiên Họa Kích bước về phía Đệ Thất Dạ.



Phương Thiên Họa Kích kéo lê trên mắt đất, mũi kích ma sát chiến đài phát ra tiếng kêu chói tai, khí thế trên người Tần Vấn Thiên không ngừng tăng lên.



Tần Vấn Thiên lúc này cho người ta một loại cảm giác cuồng ngạo bất kham. Nếu ta ra kích, người nào có thể cùng tranh phong đây? Loại khí thế này tựa như khắc sâu vào người hắn, chỉ lơ đãng phóng ra một ít cũng khiến người này như một cường giả tuyệt thế



Hắn dạo bước nơi đây, tựa như muốn quan sát thiên hạ!



Lúc này Đệ Thất Dạ bỗng cảm giác được một luồng khí thế áp bách đáng sợ đập thẳng vào mặt!


Bình Luận (0)
Comment