Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 52



Ánh mắt sắc bén của Âu Thần như xuyên thấu không gian, phóng tới Phàm Nhạc, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.



Một tháng trước, hắn mang thi thể Âu Phong trở về, lúc đó gia tộc trên dưới nhìn về phía hắn, hắn khó mà quên, loại sỉ nhục này, hắn nhất định sẽ đòi lại.



- Chó chết, không đánh chết tiểu gia, tiểu gia sớm muộn gì cũng sẽ giết ngươi.



Phàm Nhạc nhếch miệng cười, máu tươi từ khóe miệng của hắn tràn ra, vô cùng thê thảm.



- A...



Phàm Nhạc còn chưa dứt lời, liền kêu thảm lên, từng chuôi trường thương khuấy động ở trong cơ thể hắn, tuy là mộng, nhưng loại đau này khắc cốt minh tâm, hắn rất muốn chết, lúc này hắn ngay cả năng lực chết cũng không có.



Tần Vấn Thiên nghe được tiếng kêu thảm thiết của Phàm Nhạc liền điên cuồng chạy trở về, ở chung quanh hắn xuất hiện người Kỵ Sĩ minh, nhưng không có ngăn cản hắn chạy về phía Phàm Nhạc, chỉ một đường theo hắn, tựa hồ tận lực muốn cho hắn chứng kiến thảm trạng của Phàm Nhạc.



Thời điểm Tần Vấn Thiên chạy đến, Phàm Nhạc đã biến thành huyết nhân, Hân Nhiên ở cách đó không xa, thân thể không ngừng run rẩy, nàng không nghĩ tới, trong mộng cảnh này, cũng sẽ có cực hình tàn nhẫn như vậy.



- Mập mạp.



Hai mắt của Tần Vấn Thiên đỏ hồng, Phàm Nhạc gian nan quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên, chỉ thấy hắn nhếch miệng cười nói:



- Lão đại, đi ra ngoài cứu tỉnh ta.



- Không được, trong giấc mộng ở vào cực độ thống khổ, nếu như ở bên ngoài trực tiếp cứu tỉnh, sẽ dẫn phát hậu quả cực kỳ đáng sợ, có khả năng dẫn đến tinh thần thất thường.



Lúc này, trên kiến trúc chung quanh, lục tục có người xuất hiện, người nói chuyện chính là Nhược Hoan, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm Âu Thần, lạnh như băng nói:



- Kỵ Sĩ minh xuất động nhiều cường giả như vậy, đối phó một học viên mới, thật đúng là vô liêm sỉ!



Âu Thần không để ý đến Nhược Hoan, đôi mắt lạnh lẽo cao ngạo quan sát Tần Vấn Thiên, lạnh nhạt nói:




- Ta chỉ muốn cho hắn minh bạch một đạo lý, ở trên vùng đất này, thiên phú cũng không thể đại biểu hết thảy, cuộc sống sau này còn dài, chuẩn bị tốt tiếp thu thực tế tẩy lễ đi.



- Giết!



Âu Thần phun ra một chữ, nhất thời cường giả của Kỵ Sĩ minh đều đánh về phía Tần Vấn Thiên.



- Ô...ô...n...g.



Đám người Nhược Hoan bay thẳng lên không, ở trên không trung, Nhược Hoan nhìn Tần Vấn Thiên nói:



- Nhớ kỹ, ở trong giấc mộng nếu như đối mặt tử địch, bên chiến bại, kết cục tốt nhất là tử vong.



Tần Vấn Thiên nhìn cường giả của Kỵ Sĩ minh công kích tới, chân bỗng nhiên bước ra, mặt đất như đang run rẩy.



- Xùy, xùy...



Thương mang kinh khủng như Độc Long bạo kích, cơ thể Tần Vấn Thiên hơi chếch đi, tùy ý một thanh trường thương đâm vào buồng tim của mình, đồng thời Hàng Long Quyền của hắn mang theo lực lượng kinh khủng tấn công dữ dội ra, một tiếng vang ầm ầm, đầu của người cầm thương tạc nổ, Tần Vấn Thiên cũng ở trong giấc mộng chết đi.



Chết, cũng muốn kéo cái đệm lưng.



- Hô...



Thiên Mộng Lâm, Tần Vấn Thiên mở mắt, thở hổn hển, trái tim cấp tốc nhúc nhích, vừa rồi hắn chân chính trải qua một lần tử vong, loại cảm giác này, mặc dù biết là mộng, nhưng vẫn khiến người ta tuyệt vọng.



Sâu ít mấy hơi, Tần Vấn Thiên còn chưa dẹp loạn nội tâm chấn động liền đi về phía Phàm Nhạc, chỉ thấy thân thể Phàm Nhạc không ngừng run rẩy, thịt trên mặt vặn vẹo, dường như đang trải qua chuyện vô cùng đau khổ.



- Mập mạp.



Tần Vấn Thiên nắm chặt song quyền, thấy mập mạp thống khổ như vậy, tim hắn rất đau.



- A...



Mập mạp đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, sau đó mở mắt, cả người trực tiếp nằm trên mặt đất, ngụm lớn thở ra, toàn thân co giật.



- Chó chết.



Mập mạp bình phục rất lâu mới ngẩng đầu lên, đôi mắt nheo lại, lộ ra ánh sáng lạnh lùng.



- Thân thể có vấn đề gì không.



Tần Vấn Thiên có chút khẩn trương nhìn mập mạp.



- Yên tâm, bất quá là giấc mộng mà thôi.



Mập mạp nhếch miệng cười nói, lộ vẻ chẳng hề lưu ý, bất quá chỗ sâu trong mắt có ánh sáng lạnh lại bán đứng hắn, rất hiển nhiên, vừa rồi loại cực hình kia, chỉ cần trải qua, cả đời tuyệt đối khó mà quên được.



- Không được, lại muốn ngủ rồi, rời khỏi nơi này trước.



Đứng dậy, Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc bước nhanh ra ngoài.



- Ngươi làm sao đi ra ngoài được?



Tần Vấn Thiên hỏi.



- Nhược Hoan sư tỷ tự tay giết chết ta, nếu không chỉ sợ ta còn không ra được.



Phàm Nhạc nói:



- Ngày đầu tiên, Kỵ Sĩ minh thật đúng là cho chúng ta một bài học.




- Bài học này rất sinh động.



Tần Vấn Thiên gật đầu.



Hai người trở lại nơi ở nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sau đó lại đi ra khỏi phòng, phát hiện có rất nhiều người nhao nhao đi ra bên ngoài.



- Nhanh lên, Kỵ Sĩ minh cùng Thanh Vân minh va chạm, có trò hay xem rồi.



Có người mở miệng nói, Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc nhìn nhau một cái, lập tức đuổi theo đám người, vừa rồi Kỵ Sĩ minh cho bọn hắn một bài học, đủ để bọn họ ghi nhớ trong lòng rồi.



Không bao lâu, bọn họ đi tới một chỗ đất trống của Đế Tinh Học Viện, nơi này vây quanh không ít người, trung tâm có hai đội học viên cũ đối chọi gay gắt, một cỗ lãnh ý đáng sợ lan tràn.



- Âu Thần.



Tần Vấn Thiên nhìn qua, chỉ thấy đám người Âu Thần đã đi ra Thiên Mộng Lâm, mang người của Kỵ Sĩ minh xuất hiện ở nơi này.



- Nhược Hoan sư tỷ cũng ở đây.



Một phương hướng khác, đám người Nhược Hoan ở đó, Nhược Hoan là người của Thanh Vân minh, Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc đi tới.



- Sư tỷ.



Tần Vấn Thiên nhìn Nhược Hoan hô.



Nhược Hoan nhìn bên này, lại nhìn Phàm Nhạc một chút, mỉm cười nói:



- Tỉnh mộng, mộng còn nhớ rõ không?



- Quên không được, khắc vào trong lòng.



Mập mạp nhếch miệng cười nói.



- Vậy là tốt rồi, đừng trách sư tỷ không có nhắc nhở các ngươi Thiên Mộng Lâm nguy hiểm, có một số việc, chỉ có đau qua mới biết được, đây coi như là Kỵ Sĩ minh cho các ngươi một bài học, tuy bài học này có chút đau, các ngươi vừa tới Đế Tinh Học Viện, nhớ kỹ, Đế Tinh Học Viện không phải phòng ấm, trong phòng ấm, bồi dưỡng không ra cường giả.



- Ta chỉ nói cho các ngươi biết một chút sự tình cơ bản nhất, những thứ khác, còn cần chính các ngươi đi trải qua.



Nhược Hoan cười nói với hai người:



- Hận Kỵ Sĩ minh không?



- Đương nhiên.



Mập mạp cười nói.



- Vậy nghĩ biện pháp giẫm bọn họ ở dưới chân, bằng không sẽ bị giẫm ở dưới chân, giống như ở trong giấc mộng vậy.



Nhược Hoan cười cười, nụ cười kia, tựa như lộ ra vài phần cơ trí.



- Kỵ Sĩ minh ngoài thật không được, liền xuất động nhiều cường giả như vậy, ở trong Huyễn Mộng Chi Thành phục kích hai học viên mới.



Nhược Hoan ngẩng đầu, nhìn đám người Kỵ Sĩ minh, đôi mắt đẹp kia, ở thời khắc này lại bắn ra hàn quang sắc bén.



- Thì tính sao?



Âu Thần thản nhiên nói, lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc, sắc mặt lộ ra một tia lãnh ý:



- Lúc này mới chỉ bắt đầu mà thôi.




- Không biết xấu hổ.



Đại Sơn tánh khí nóng nảy, nhìn người của Kỵ Sĩ minh gầm nhẹ.



- Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta.



Âu Thần liếc Đại Sơn một cái, lập tức nhìn Nhược Hoan, khóe miệng ngậm lấy nụ cười thản nhiên:



- Kỵ Sĩ minh cùng Thanh Vân minh đấu lâu như vậy, lần này không bằng chơi trò mới đi?



- Ngươi muốn chơi như thế nào?



Nhược Hoan hỏi.



- Kỵ Sĩ minh ta chiêu thu hai tân học viên, Thanh Vân minh các ngươi tựa hồ cũng có, bốn người quyết đấu, thế nào?



Âu Thần cười nhìn Nhược Hoan, làm cho thần sắc của Nhược Hoan không quá đẹp mắt, ai cũng biết, trong tứ đại Đệ Tử minh hấp dẫn học viên mới nhất chính là Kỵ Sĩ minh, nguyên nhân rất đơn giản, thành viên của Kỵ Sĩ minh, phần lớn đều là đệ tử quý tộc.



Đế Tinh Học Viện sáng lập, là vì bồi dưỡng tu sĩ Võ Mệnh ưu tú nhất, nơi này chẳng phân biệt biên giới, chẳng phân biệt giai tầng, chỉ nhìn thiên phú cùng năng lực của ngươi.



Hoàng Thành nhiều quyền quý, đệ tử quyền quý cũng không phải quần áo lụa là trong rất nhiều người tưởng tượng, trong bọn họ cố nhiên có người quần áo lụa là, nhưng có thật nhiều người cực kỳ kiệt xuất, cộng thêm có tài nguyên, cho nên không ít đệ tử quyền quý bước chân vào Đế Tinh Học Viện, bọn họ dần dần tạo thành một thế lực, chính là Kỵ Sĩ minh.



Kỵ Sĩ minh thành lập, để trong Đế Tinh Học Viện nổi lên một trận quý tộc phong bạo, Thanh Vân minh ứng vận mà sinh, bọn họ cho rằng, Đế Tinh Học Viện là địa phương sạch sẽ, không nên có bầu không khí quý tộc, bọn họ không quan tâm ngươi có thân phận quý tộc hay không, nhưng bọn họ ghét loại bầu không khí này.



Bởi vậy trong tứ đại minh, Kỵ Sĩ minh cùng Thanh Vân minh từ trước đến nay đứng ở mặt đối lập, dần dần thành tử địch.



Mà ở trước Kỵ Sĩ minh cùng Thanh Vân minh, Thiên Sát minh liền tồn tại, Thiên Sát minh đã từng là đệ tử minh duy nhất của Đế Tinh Học Viện, bọn họ có lịch sử dài lâu.



Tu La minh thành lập sau nhất, bọn họ lười đi lý giải những chuyện kia, chuyên chú tăng cường thực lực bản thân, người Tu La minh đối với bản thân cực kỳ tàn nhẫn, bọn họ quanh năm ở trong Hắc Ám Sâm Lâm tiến hành tử vong thí luyện, rèn luyện bản thân.



Trong tứ đại minh, giàu có nhất, đương nhiên là Kỵ Sĩ minh.



Loại giàu có này, có thể đề thăng đẳng cấp Đế Tinh ngọc bài của bọn hắn.



Loại giàu có này, để ba vị học viên tiền tam của tân sinh khóa này, có hai người gia nhập Kỵ Sĩ minh.



Bài danh đệ nhất Mộ Dung Phong, bài danh đệ tam Đỗ Hạo, Mộ Dung Phong Luân Mạch cảnh tứ trọng, Đỗ Hạo Luân Mạch cảnh tam trọng.



Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc hiển nhiên đã được cho là người của Thanh Vân minh, cảnh giới của bọn họ, Luân Mạch cảnh nhất trọng.



Âu Thần nói quyết đấu, Kỵ Sĩ minh bọn họ có ưu thế áp đảo.



Hai bóng người từ phía sau Âu Thần đi ra, bất ngờ chính là Mộ Dung Phong cùng với Đỗ Hạo, Mộ Dung Phong ở trong tân sinh thực lực mạnh nhất, Tần Vấn Thiên thì được khen là tiềm lực lớn nhất, ánh mắt hai người ở trên không trung giao hội.



- Ta thừa nhận thiên phú của ngươi, trong tương lai, ngươi có lẽ có tư cách đứng ở trước mặt ta, nhưng bây giờ mỗi lần nghe được có người đặt ta và ngươi ở chung một chỗ thảo luận, ta đều sẽ cảm khái, Đế Tinh Học Viện tại sao lại có nhiều ngu xuẩn như vậy.



Mộ Dung Phong nói không có nửa điểm ba động, làm cho người chung quanh ồ lên.



Mộ Dung Phong không có bất kỳ huyền niệm gì đánh bại hết thảy đối thủ, thu được tân sinh đệ nhất, hắn có lực lượng nói lời như vậy, tuổi của hắn tương đương Tần Vấn Thiên, có kiêu ngạo của mình, không cho phép kẻ khác khinh nhờn.


Bình Luận (0)
Comment