Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1405 - Chương 1405. Cái Mẹ Nó Đây Là Võ Giả Thổ Dân Đến Từ Tinh Cầu Lạc Hậu Sao??

Chương 1405. Cái mẹ nó đây là võ giả thổ dân đến từ tinh cầu lạc hậu sao??
Chương 1405. Cái mẹ nó đây là võ giả thổ dân đến từ tinh cầu lạc hậu sao??

Ngoài thời gian và địa điểm còn có không ít tin tức rườm rà, đều là những mục cần chú ý khi làm lễ kế thừa tước vị, lễ nghi quý tộc vân vân mây mây.

Dù sao đây cũng là lễ kế thừa tước vị ở một nước có nền văn minh cấp cao, đương nhiên phải có hàng loạt điều lệ quy củ, không phải chỉ lên sân khấu là xong.

“Phiền phức quá mà!” Vương Đằng nói thầm.

Vừa mới càu nhàu thì có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.

Vương Đằng nhíu mày, không biết lúc này ai đến thăm mình, hắn bèn nói:

“Vào đi.”

Cửa không có khóa. Nữ đệ tử của Đại sư Phàn Thái Ninh dẫn theo một người đi vào, người này khiến Vương Đằng khá bất ngờ.

“Chấp sự Minh Thành!” Vương Đằng đứng dậy, cúi người làm lễ.

Người đến gặp hắn chính là Chấp sự đại nhân cấp Vực Chủ của Quý tộc Bình nghị các.

Minh Thành gật đầu, lấy đồ ra và nói: “Đây là quần áo và trang sức quý tộc mà ngày mai ngươi phải mặc, các lão nhờ ta mang đến cho ngươi.”

Vương Đằng lập tức nhìn sang quần áo và trang sức màu tím trên tay đối phương, ánh mắt không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên. Hắn nghĩ hiệu suất của Quý tộc Bình nghị các cao thật, vừa mới thông báo tin tức mà quần áo trang sức đã được đưa tới sát sao.

Chấp sự Minh Thành đến rất nhanh, đi cũng nhanh như vậy, chỉ đưa quần áo rồi trực tiếp rời đi.

Vương Đằng tự tiễn hắn đến cửa ra vào, không có bất kỳ thái độ kiêu căng gì.

Tốt xấu gì thì người ta cũng là cường giả cấp Vực Chủ, tự chạy tới đưa quần áo cho hắn, đã cực kỳ cho mặt mũi rồi.

“Không cần phải khách khí, sau này ngươi chính là Nam Tước của đế quốc, thân phận địa vị còn cao hơn cả ta.” Chấp sự Minh Thành lộ ra được vẻ tươi cười hiếm có, trước khi rời đi đã nói như thế.

Đây là lần đầu tiên Vương Đằng cảm nhận đãi ngộ đặc biệt khi có được thân phận quý tộc, ngay cả cường giả cấp Vực Chủ đều cực kỳ khách sáo với hắn.

Sau đó, hắn lại về đến phòng, lấy ra trang phục mà chấp sự Minh Thành mang đến, quan sát một phen.

Đây là một bộ trường bào màu tím xa hoa tôn quý, viền tơ vàng, được thêu lên một con cự thú Côn Ngô uy vũ khí phách, như đang ngửa mặt lên trời thét gào, khí thế bất phàm.

Dựa theo cách nói của chấp sự Minh Thành thì bộ trang phục quý tộc này được làm từ tơ tằm của một Tinh thú cấp Hoàng thượng vị, Tử Tinh tàm, được bện thành bằng phương pháp đặc thù, chẳng những chống được nước, lửa mà nó còn có hiệu quả phòng ngự cực mạnh.

Tinh thú cấp Hoàng thượng vị tương đương võ giả cấp Vực Chủ mạnh mẽ, hơn nữa Tử Tinh tàm càng là một loại Tinh thú đặc thù vô cùng hiếm thấy, tơ nó nhả ra chắc chắn ở cấp bậc thiên tài địa bảo, mà lại dùng để làm quần áo. Vương Đằng không khỏi hơi líu lưỡi.

Nữ đệ tử Trist của Phàn Thái Ninh cũng không rời đi, cứ nhìn xung quanh ở cửa ra vào, khi nhìn thấy được trang phục này, đôi mắt đều hơi tỏa sáng.

“Tông Sư Vương Đằng, bây giờ ngươi chính là quý tộc của Đế quốc rồi.” Nàng nhìn Vương Đằng, ánh mắt nổi lên tia sáng kỳ dị.

Người thanh niên trước mắt này chẳng những là nhân vật cấp Tông Sư, mà bây giờ cũng sắp trở thành quý tộc đế quốc. Hơn nữa, hắn còn trẻ tuổi như vậy, lại đẹp trai, quả thực là đối tượng mỗi thiếu nữ tha thiết mơ ước.

Cho dù Trist biết chênh lệch địa vị giữa nàng và Vương Đằng quá xa, không có bất cứ khả năng nào, nàng vẫn không nhịn được mà kẹp chặt hai chân, hình như có thứ gì sắp chảy xuống.

A, đó là nước động lòng ~

“Khụ khụ . . .” Vương Đằng vội ho một tiếng. Hắn tinh mắt cỡ nào, liếc mắt là có thể nhìn ra được cô gái này không thích hợp.

Vậy mà lại có ý đồ với hắn, thật sự si tâm vọng tưởng.

Nếu là loại mỹ nhân có cấp bậc như Tào Giảo Giảo kia, hắn cũng có thể cố hết sức chấp nhận đôi chút, thu một tiểu tam, tiểu tứ nữa.

Còn Trist này nha, mặc dù dáng dấp cũng không tệ, nhưng hoàn toàn không xứng với hắn, hơn nữa thiên phú cũng chỉ ở mức bình thường, ngay cả tư cách cho bưng trà rót nước cho hắn đều không có.

Nếu nàng không phải là đồ đệ của đại sư Phàn Thái Ninh thì Vương Đằng chắc chắn sẽ không thèm để ý đến nàng.

Vương Đằng cực kỳ ghét bỏ, tùy tiện tìm một cái cớ đuổi cái cô Trist hóa thân si nữ kia đi, đóng cửa lại một lần nữa.

“Ha ha ha . . .” Viên Cổn Cổn hiện thân, cười ha ha.

“Cười cái rắm!” Vương Đằng tức giận nói.

“Hiện tại ngươi đã biết chỗ tốt của thân phận quý tộc đế quốc rồi đi, ngay cả người phụ nữ này cũng muốn dính lấy ngươi.” Viên Cổn Cổn đắc ý nói.

“Chẳng lẽ không phải là bởi vì dáng dấp của ta đẹp trai sao? Ta thấy nàng thèm dung nhan đẹp trai của ta.” Vương Đằng nói.

“Ọe!” Viên Cổn Cổn liếc mắt, làm bộ nôn ọe.

“Cút nhanh đi~” Vương Đằng giận.

Viên Cổn Cổn hoàn toàn mặc xác hắn, bay tới trước trang phục quý tộc màu tím kia, duỗi tay ra khẽ vuốt, đôi mắt dường như lộ ra chút hồi ức.

Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ này của Viên Cổn Cổn, là biết nó đang nghĩ tới Nam Cung Việt, cũng không biết nên an ủi ra sao.

Viên Cổn Cổn thở dài một tiếng, rồi lách mình biến mất tại chỗ, chỉ có một âm thanh vang vọng:

“Ngày mai sẽ là ngày kế thừa tước vị, ngươi tự chuẩn bị kỹ đi.”

Vương Đằng không khỏi lắc đầu.

Thời gian một đêm nháy mắt đã qua.

. . .

Hôm sau!

Sáng sớm, trên quảng trường bên ngoài Đế cung, biển người đã bắt đầu phun trào. Một nhóm lớn ăn dưa quần chúng tụ tập, tiếng nghị luận bay thẳng lên tận mây xanh, vô cùng náo nhiệt.

Phía sau quảng trường là một cầu thang bằng bạch ngọc rất dài, kéo dài lên tận trời.

Đế cung ở sau cầu thang đá bằng bạch ngọc, ẩn nấp trong sương trắng lượn lờ, chỉ đến khi có gió nhẹ thổi tới, mới lộ ra một góc hình bóng của kiến trúc nguy nga, bao la, hùng vĩ ấy.

Mà càng ở phía sau, còn có mấy dãy núi vắt ngang giữa trời đất, xuyên thẳng vào vòm trời, mây che sương quấn, tạo nên một khung cảnh cực kỳ huyền bí.

Nơi đó là cấm địa của đế quốc. Trong truyền thuyết, các lão tổ của đế quốc được chôn ở nơi đó, thậm chí ngay cả Thần thú trấn quốc, Côn Ngô thú cũng ngủ say trong đó.

Hết chương 1405.
Bình Luận (0)
Comment