Nếu hôm nay cứ để như vậy, thì Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm hắn sao còn mặt mũi đứng trong vũ trụ!
“Liên minh Phó Chức Nghiệp!” Trong lòng Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm ngập tràn lửa giận, khí thế trên người bốc lên ngùn ngụt, hệt như một ngọn núi lớn xoay quanh trên đỉnh đầu Vương Đằng và những người khác.
Mấy vị Tông sư trong liên minh Phó Chức Nghiệp đều không phải cấp Giới Chủ Hỏa Hà thế nên lúc này đối diện với sự cưỡng ép áp chế của hắn, họ hoàn toàn không thể chống chịu được, mặt ai nấy cũng tái nhợt đi.
Mọi người giận dữ vô cùng, Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm lại dám thật sự cả gan ra tay với bọn họ?
“Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm, phủ Nam Tước của ta không chào đón gia tộc Pylax của người, mời đi cho!” Tất nhiên Vương Đằng không thể trơ mắt đứng nhìn những Tông sư bị nhục nhã như vậy, hắn giơ tay chỉ về cửa lớn, quát to.
“Oành!”
Có lẽ Vương Đằng không ngờ được, một câu nói này của hắn cũng giống như một cọng rơm đè chết con lạc đà, khiến cơn giận dữ của Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm hoàn toàn bùng nổ.
Hắn làm việc độc đoán quen rồi, nên không thể chịu sự khinh bạc thế này.
Thế nên lúc này hắn hoàn toàn liều mạng, quyết tâm phải hạ được Vương Đằng.
Cũng vì thế mà khí thế đang xoay quanh trên đỉnh đầu lại đột nhiên đè ép xuống đám người Vương Đằng.
Cùng lúc đó, hắn chợt vươn tay tóm lấy Vương Đằng.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng dù Vương Đằng đã có liên minh Phó Chức Nghiệp làm lá chắn mà Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm vẫn dám ra tay, khiến cho cả đám kinh ngạc không thôi.
Các Tông sư trong liên minh Phó Chức Nghiệp cũng lần lượt thay đổi biểu cảm trên mặt.
Điên rồi!
Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm điên mất rồi!
Hắn dám to gan lớn mật như thế, lẽ nào hắn không sợ bị liên minh Phó Chức Nghiệp truy cứu hay sao?
Vương Đằng cũng không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này, ngay lúc hắn thấy Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm ra tay, đồng tử lập tức co rụt lại, không kịp nghĩ ngợi gì chỉ theo bản năng lui ra thoát thân.
Nhưng không gian xung quanh hắn dường như đã bị một sức mạnh khổng lồ nào đó giam cầm lại, làm cho hắn không thể cử động được.
Trong khi Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm vẫn đứng cách đó hơn vài chục mét, một tay của Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm ngưng tụ ra hỏa diễm như thể xuyên qua không gian, vươn ra trước mặt Vương Đằng muốn chộp lấy cổ của hắn.
Da đầu Vương Đằng tê rần, cảm giác chết chóc kinh khủng bất chợt ập đến, khiến cả người hắn run lẩy bẩy, lực không gian cũng điên cuồng dâng trào, phá vỡ phong tỏa xung quanh.
Cạch cạch cạch…
Âm thanh giòn giã vang lên trong không khí.
Bùm!
Sau đó một âm thanh như bị bóp nghẹt phát ra, cuối cùng thì Vương Đằng cũng đã có thể thoát khỏi xiềng xích, cả người hắn lập tức lùi về sau.
“Hửm?” Sắc mặt của Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm khẽ thay đổi, tốc độ càng nhanh hơn, bàn tay ngưng tụ hỏa diễm của hắn túm lấy cổ Vương Đằng nhanh như chớp.
Thực lực của Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm quá mạnh, giữa Vương Đằng và hắn tồn tại một khoảng cách không thể nào vượt qua được.
Thậm chí là Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm vẫn chưa dùng bao nhiêu thực lực, chỉ sử dụng một chút lực không gian đơn giản cũng đã khiến cho Vương Đằng rơi vào đường cùng.
Cho dù Vương Đằng có thoát được sự phong tỏa không gian của Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay hỏa diễm kia của hắn.
Gần như chỉ vài giây, bàn tay ngưng tụ hỏa diễm đã tóm được cổ của Vương Đằng, động tác nhẹ nhàng, thoải mái như thể bắt một con vịt.
Trên khóe miệng hắn còn hiện vẻ khinh thường, như đang cười nhạo sự vùng vẫy của Vương Đằng vậy.
Vẻ mặt Vương Đằng không chút thay đổi, chỉ là đôi mắt hắn nhìn chằm chằm về phía Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm, các ngón tay khép lại.
Ngón tay khép thành kiếm, một luồng khí tức nguy hiểm như có như không quấn quanh lấy các ngón tay.
Không Diệt Thần Kiếm quyết mà hắn vừa mới lấy được có dịp dùng ngay lúc này.
Trong tình huống Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm không hề phòng bị, Không Diệt Thần Kiếm quyết ắt có thể để cho hắn ăn một cú đau.
Vương Đằng không phải không có sức phản kháng.
Nhưng hắn đột nhên sửng sốt, dường như đã phát hiện ra điều gì đó, kiếm khí trong tay vẫn chưa phát ra.
“Bùm!”
Ngay lúc này một ấn chưởng bắn ra từ chỗ không gian trước mặt Vương Đằng, ấn chưởng hướng thẳng đến chỗ bàn tay hỏa diễm mà Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm ngưng tụ ra.
Âm thanh rúng động vang dội, nhưng không có nguyên lực dư âm quá lớn, mọi thứ đều được khống chế.
Dường như toàn bộ nguyên lực đều bị áp súc bên trong không gian nhỏ bé kia, không có lan tỏa ra bên ngoài.
Bàn tay ngưng tụ hỏa diễm lập tức bị đánh tan!
“Soạt soạt soạt…” Bản thể của Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm không kiềm được mà lùi về sau ba bước, sau đó mới có thể đứng vững.
Mọi chuyện xảy ra như tốc độ ánh sáng.
Khi mọi người hoàn hồn lại thì mọi thứ đã kết thúc rồi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc mà trợn trừng mắt, đầu óc vẫn còn xoay mòng mòng.
Xảy ra chuyện gì thế?
Là vị cường giả cấp Giới Chủ Hỏa Hà nào ra tay đấy?
Ai nấy đều ngơ ngác nhìn xung quanh, hòng tìm ra người đã ra tay.
“Nộ Viêm, ngươi đã là kẻ đã có tuổi rồi, vậy mà còn không biết xấu hổ đi đánh với lớp trẻ, bộ không thấy mất mặt à.” Một giọng nói giễu cợt đột nhiên vang lên từ bên cạnh.
Mọi người theo giọng nói nhìn sang lại phát hiện ra đó là lão tổ của Vương tộc Cơ thị.
“Cơ Hạ, ngươi muốn xen vào chuyện của ta!” Sắc mặt của Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm lúc trắng lúc xanh, hắn nhìn chằm chằm vào lão tổ của Vương tộc Cơ thị.
Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa là hắn có thể thành công rồi!
Lúc đó, Vương Đằng cũng như cá nằm trên thớt mặc hắn xử trí.
Nhưng giờ lại bị đối phương phá hỏng chuyện tốt này.
“Ta nhúng tay vào thì sao.” Cơ Hạ vô cùng khí phách, hắn không thèm đoái hoài gì đến Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm, chỉ lạnh nhạt cất lời: “Chỉ là ông đây chướng mắt cách làm việc của gia tộc Pylax các ngươi, không có chút mặt mũi của Vương tộc.”
“Ngươi!” Mặt Giới Chủ Hỏa Hà Nộ Viêm sầm lại.