Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1507 - Chương 1507. Chào Hỏi Trước Khi Báo Thù Mới Tốt.

Chương 1507. Chào hỏi trước khi báo thù mới tốt.
Chương 1507. Chào hỏi trước khi báo thù mới tốt.

“Khi các ngươi nhìn thấy ta, cũng có nghĩa Liên bang Aurant của các người đã bị ta chiếm cứ rồi!”

Xoạt! 

Tiếng nói vừa dứt, cả hành tinh Aurant đều nổi lên tiếng ồ lên kinh thiên động địa.

Lãnh đạo cấp cao của Liên bang Aurant đều đã rõ tình hình, nhưng mà rất nhiều võ giả bình thường căn bản không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Lúc này bọn họ nghe được lời nói của Vương Đằng, mới hiểu được liên bang Aurant quả thật đã xảy ra chuyện lớn cực kì tồi tệ.

Nhưng mà chuyện này sao có thể xảy ra?

Liên bang Aurant hùng mạnh như thế lại bị xâm lấn chiếm cứ?

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin, trong nội tâm bọn họ sinh ra một loại cảm giác hoang đường, thậm chí có rất nhiều người còn đang suy đoán đây có phải là một trò đùa hay không.

Đáng tiếc chuyện lại không phải vậy.

Bóng dáng ba người Sanlo, Turkin, Bartlett đột nhiên xuất hiện trên màn hình.

Càng quan trọng hơn cả, dáng vẻ ba người vô cùng thê thảm, Sanlo trông còn khá hơn một chút, chẳng qua là lộ ra hơi nhếch nhác, nhưng Turkin và Bartlett lại là dáng vẻ thân tàn ma dại.

Người của Liên bang Aurant cũng xuýt nữa không nhận ra được.

“Ba người này là ai, chắc hẳn không cần ta phải giới thiệu đâu nhỉ.” Giọng nói của Vương Đằng lần nữa truyền tới.

“Thật đáng tiếc khi phải nói cho các ngươi, bọn họ đã bị ta bắt làm tù binh rồi!”

Yên tĩnh!

Yên tĩnh như chết!

Chỉ trong chốc lát, cả Liên bang Aurant như nổ tung.

“Trời ạ, đó là viện trưởng Sanlo của tháp Thánh Tinh, còn có Turkin đại nhân và Bartlett đại nhân nữa, sao bọn họ lại biến thành như vậy?”

“Đùa sao, ba đại nhân mạnh đến mức nào, sao bọn hắn có thể bị thương và bị bắt được?”

“Không đúng, trước đó ta ở thành liên bang nhìn thấy hai đại nhân Turkin xông vào trong vũ trụ, hình như chiến đấu với ai đó, tất cả mọi chuyện bây giờ có thể đều là... thật đó!”

“Xong rồi, xong rồi, ba cường giả cấp Vực Chủ của Liên bang Aurant chúng ta vậy mà bị bắt làm tù binh rồi!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có người xâm lấn Liên bang Aurant của chúng ta?”

“Đám xâm lăng chết tiệt!”

...

“Ta nghĩ, bây giờ chắc hẳn có rất nhiều người nghi ngờ, tại sao ta lại gây khó dễ với Liên bang Aurant của các ngươi?”

Vương Đằng hình như biết được suy nghĩ của mọi người, hắn cười cười, nở một nụ cười bản thân tự cho là dễ gần thân thiện, lên tiếng giải thích:

“Đây chính là một câu chuyện dài, nói tóm lại, chính là ta đến từ một hành tinh lạc hậu, sau đó các ngươi lại muốn xâm lấn hành tinh mẹ của ta.”

“Kết quả là xâm lấn không được, thẹn quá hóa giận nên muốn trực tiếp hủy diệt.”

“Đây đại khái là thói quen và tâm thái của các thế lực lớn nhỉ, suy cho cùng trong vũ trụ này người thắng là vua đúng không, cũng không có lỗi gì.”

Sự chú ý của mọi người trong Liên bang Aurant dần dần bị hấp dẫn tới đây, ban đầu có rất nhiều âm thanh ồn ào, nhưng theo lời nói của Vương Đằng, mọi âm thanh đều biến mất.

Bọn họ thực ra đều đã đoán được chân tướng của chuyện này rồi.

“Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính...”

“Ta phản kích thành công rồi!”

Nghe đến đó, trong lòng người dân Liên bang Aurant đều trầm xuống, lại không nhịn được im lặng.

Vãi shit cả phản kích thành công ạ!

Chuyện nghiêm túc như vậy, có thể đừng làm kì quái như thế được không!

“Vì vậy thật ngại quá, bây giờ Liên bang Aurant của các ngươi đã trở thành đối tượng bị xâm lấn rồi.” Cuối cùng Vương Đằng nói.

Mọi người dân Liên bang Aurant đều có vẻ mặt phức tạp, lại lần nữa rơi vào im lặng.

Có người căm thù, có người sợ hãi nhưng cũng có người cảm động lây...

“À đúng rồi.” Vương Đằng giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại nói tiếp: “Ta bị Liên bang Aurant các ngươi bắt nạt thảm như vậy, lát nữa nếu ta có làm chuyện gì quá đáng, mọi người có thể thông cảm chứ?”

“...” người dân Liên bang Aurant đều có vẻ mặt ngơ ngác, quả thực không còn sức mà châm chọc nữa.

Tại sao người này nói chuyện cứ là lạ nhỉ?

Cái lời nói như bị ức hiếp thê thảm như thế cũng nói ra không chút áp lực, da mặt có phải là hơi dày rồi không?

Hơn nữa bọn họ căn bản không thấy hắn có chút thê thảm nào đâu đấy, rõ ràng đám người Turkin đại nhân mới thê thảm đấy ạ, cũng bị đánh cho không ra người nữa rồi.

Châm chọc thì châm chọc vậy thôi, một loại dự cảm bất thường dần dần hiện lên trong lòng bọn họ.

Đổi vị trí mà suy nghĩ thì, nếu đổi lại là bọn họ, đoán chừng cũng sẽ không bỏ qua kẻ thù.

Nhưng mà, thông cảm cái rắm!

Tới tấn công hành tinh của bọn họ, còn muốn bọn họ thông cảm, trên thế giới này sao lại có người mặt dày như thế chứ?

Mọi người trong phi thuyền Hỏa Hà nghe thấy lời nói của Vương Đằng, cũng tập thể cạn lời.

Trước khi trả thù phải chào hỏi mới được.

Ngươi đây mà là lễ phép hả?

Còn bắt người ta thông cảm cho.

Thế sao ngươi không trực tiếp để người ta dâng mặt lên để ngươi đánh đi.

Đừng có quá đáng!

Thế nhưng bọn họ cảm thấy như vậy cũng rất được, người xấu đáng ra phải bị người xấu giày vò, Vương Đằng làm quá tuyệt rồi, làm người sung sướng mà.

“Vương Đằng, chúng ta tới tháp Thánh Tinh rồi.” Lúc này, Viên Cổn Cổn cất giọng nói.

“À!” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe sáng, đứng dậy, đi tới trước bàn điều khiển nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy một thành phố cực lớn hiện lên trước mắt, mà ở trung tâm thành phố, có một tòa tháp cao có hình dáng kì lạ đứng sừng sững ở đó, cao ước chừng trên trăm mét, nổi bật hơn cả.

Thành phố này chính là thành Thánh Tinh, cũng là thành phố sở tại của của tháp Thánh Tinh, cả thành phố này đều là học viện.

Thiên tài các nơi tại Liên bang Aurant đều tập trung bên trong thành phố này, cực kì náo nhiệt, bởi vì nơi đây chính là thánh địa của Liên bang Aurant.

Nhưng hôm nay...

Phi thuyền Hỏa Hà khổng lồ chậm rãi bay xuống từ bầu trời, cuối cùng lơ lửng trên không trung của thành Thánh Tinh.

Người dân thành Thánh Tinh đã sớm nghe được lời nói trước đó của Vương Đằng, nhưng mà bọn họ không ngờ tới trạm thứ nhất mà hắn dừng chân lại là tháp Thánh Tinh.

Giờ phút này, vô số người của tháp Thánh Tinh ngẩng đầu nhìn lên phi thuyền Hỏa Hà cực kỳ khổng lồ trên bầu trời, loại cảm xúc tuyệt vọng vô bờ đều dừng lại trong lòng bọn họ.

Hết chương 1507.
Bình Luận (0)
Comment