Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1536 - Chương 1536. Con Đường Của Riêng Mình. (2)

Chương 1536. Con đường của riêng mình. (2)
Chương 1536. Con đường của riêng mình. (2)

"Được rồi, ta muốn về nghỉ ngơi." Lâm Sơ Hàm cười, tách ra với Vương Đằng.

"Chúng ta có thể cùng nghỉ nha!" Vương Đằng ở phía sau kêu lên.

"..."

"Tên nhóc kia, ngươi gấp thế sao?" Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Vương Đằng.

" Làm ta sợ muốn chết." Vương Đằng vỗ ngực, quay đầu lại thì nhìn thấy Đạm Đài Tuyền trên nóc nhà: "Tuyền tỷ, ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta nha!"

"Bản thân không có bản lĩnh, cũng không nên trách ta." Đạm Đài Tuyền nói.

"Ngươi leo cao như vậy làm gì? Ngắm sao?" Vương Đằng liếc mắt.

"Đến uống một chén." Đạm Đài Tuyền giơ giơ lên chai rượu trong tay, nói.

"Ài, được rồi, ta đến uống một chén với bà lão cô đơn như ngươi vậy." Vương Đằng lắc đầu thở dài, nhảy lên trên nóc nhà, ngồi bên cạnh Đạm Đài Tuyền.

"..."Đạm Đài Tuyền.

Ôi mẹ nó lão bà cô đơn!

Tên nhóc này không ế đến già cũng là do ông trời ban ơn.

"Vũ Trụ thật lớn nha!" Vương Đằng lại không nhìn sắc mặt của nàng, hắn nhìn bầu trời đêm bên trên, không khỏi cảm thán nói.

"Là rất lớn, lớn đến độ làm lòng người sinh sợ hãi!" Đạm Đài Tuyền ném cho hắn một bình rượu.

"Hôm nay từ biệt, sợ rằng mọi người lại có một khoảng thời gian không thể gặp nhau." Vương Đằng uống một hớp nói.

"Quen rồi, khi còn ở Địa tinh, chúng ta cũng thường xuyên đóng quân ở dị giới, có đôi khi một lần ở lại chính là nửa năm hay một năm." Đạm Đài Tuyền lắc đầu, nói: "Chỉ là lần này lại không thể tùy tùy tiện tiện quay về Địa tinh rồi, khoảng cách thực sự quá xa."

"Lần này là một tinh không hoàn toàn lạ lẫm." Nàng giơ tay lên, từ khe hở của ngón tay nhìn ra bầu trời đêm.

"Đúng vậy, thực sự quá xa rồi." Vương Đằng giơ chai rượu lên, nói: "Nào, uống một chén."

"Cạn." Đạm Đài Tuyền mỉm cười.

"Cạn." Vương Đằng cười nói.

"Chú ý bảo vệ mình, tất cả lấy tính mạng bản thân mình làm quan trọng nhất." Vương Đằng cuối cùng vẫn nói.

"Còn cần ngươi nói ư, ta có như như vậy sao?" Đạm Đài Tuyền nói.

"Vậy cũng không chắc, còn nhớ rõ cách chiến đấu trước kia của tỷ, khá điên cuồng, giống như không muốn sống." Vương Đằng cười hì hì nói.

"Hừ, đó là đánh với người yếu, đánh không lại ta đã sớm chạy rồi." Đạm Đài Tuyền gian xảo nói.

"Không ngờ tới tỷ lại là loại người này." Vương Đằng trợn mắt há hốc mồm.

"Ha ha ha..."

Cuối cùng Vương Đằng lên đường một mình.

Thậm chí còn giữ An Lan trong hành tinh Ngọc Minh, bởi vì hắn thật sự đang lo cho đám người Lâm Sơ Hàm.

Giữ lại một cường giả cấp Vực Chủ làm hậu thuẫn thì bọn họ sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Thế nhưng An Lan chỉ biết ẩn núp trong bóng tối, nếu không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không xuất hiện.

Đây cũng là điều mà Vương Đằng cố ý nhắn nhủ!

Chỉ có như vậy, đám người Lâm Sơ Hàm mới có thể thực sự trưởng thành.

Đồng thời, Vương Đằng cũng giữ lại một phân thân ở bên cạnh Lâm Sơ Hàm, như vậy nếu nàng gặp phải nguy hiểm gì thì Vương Đằng cũng có thể biết đầu tiên.

Thậm chí hắn cũng trả lại cho Lâm Sơ Hàm và Đàm Đài Tuyền không ít đồ hộ mệnh, đan dược, chiến giáp, binh khí vân vân.

Sự bảo hộ tầng tầng lớp lớp thế này mới có vẻ yên tâm hơn chút.

Lúc này, bên trong phi thuyền Hoả Hà, Viên Cổn Cổn trôi lơ lửng trước mặt Vương Đằng, cười ha ha.

“Cười cười cười, cười đủ chưa hả.” Mặt Vương Đằng đen lại, tức giận nói.

“Thêm lúc nữa, để ta cười thêm ba phút nữa, ha ha ha...” Viên Cổn Cổn ôm bụng cười to, ở giữa không trung cười, không ngừng lăn lộn.

“Buồn cười đến thế sao?” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.

“Không nghĩ tới ngươi cũng có một mặt như vậy, đúng là giống như người cha già gả con gái ra ngoài.” Cuối cùng Viên Cổn Cổn cũng ngưng cười, nói lời trêu chọc.

“Hừ, nếu không phải vì trong vũ trụ thực sự quá nguy hiểm, ta sẽ không làm như vậy.” Vương Đằng hừ lạnh nói.

“Được rồi, ta cũng không cười ngươi nữa. Ngươi nói đúng, vũ trụ quá nguy hiểm, cẩn thận một chút vẫn hơn.” Viên Cổn Cổn vừa nói xong thì dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Nhưng bản thân ta rất ngạc nhiên với việc ngươi có thể giữ lại An Lan, luôn luôn có một cường giả theo bên mình cũng không phải là chuyện tốt gì đối với ngươi.”

“Ta biết.” Vương Đằng gật đầu.

Thực lực của An Lan rất mạnh, rất nhiều chuyện hắn vừa ra tay thì Vương Đằng không còn việc gì để làm.

Chuyện này rất bất lợi đối với con đường của hắn!

Mặc dù hắn hoàn toàn dựa vào việc nhặt thuộc tính để nâng cao bản thân, nhưng chiến đấu thì phải dựa vào chính bản thân hắn.

Có nhiều chuyện chính mình đi thực chiến mới có tác dụng.

Từ suy nghĩ này Vương Đằng mới giữ lại An Lan.

“Ngươi biết là tốt rồi.” Viên Cổn Cổn gật đầu, nó phát hiện Vương Đằng chín chắn hơn hắn tưởng tượng. Nếu như là người khác, e là đã ước gì bên cạnh có một cường giả để an toàn hơn một chút.

“Còn bao lâu nữa là tới tinh cầu phòng ngự số hai mươi chín?” Vương Đằng nhìn bầu trời sao bên ngoài hỏi.

“Còn khoảng hai ngày nữa.” Viên Cổn Cổn nhìn xuống tinh đồ, cười nói: “May là ở bên trong biên giới đế quốc Đại Càn, trước tiên lấy hành tinh Ngọc Minh để sử dụng truyền tống trận chuyển đến tinh hệ lân cận, sau đó dùng phi thuyền bay tới tinh cầu phòng ngự số chín, như vậy tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, nếu không cần ít nhất nửa tháng.”

“Nửa năm sau là trận chiến thiên tài tranh bá, thời gian của chúng ta có hạn.” Vương Đằng gật đầu nói.

Lần này, Vương Đằng quyết định tới tinh cầu phòng ngự số hai mươi chín trước!

Đế quốc Đại Càn có tổng cộng một trăm ba mươi sáu tinh cầu phòng ngự, chuyên dùng để phòng bị loài Hắc Ám xâm chiếm.

Hơn nữa dựa theo số thứ tự sắp xếp, càng về sau, tình huống trên tinh cầu phòng ngự càng nguy hiểm.

Bọn họ sắp đi tới tinh cầu phòng ngự số hai mươi chín, nguy hiểm hơn tinh cầu phòng ngự số bốn mà Vương Đằng đã vượt qua rất nhiều lần!

Vương Đằng có lý do tới bên kia trước.

Thứ nhất là vì để tăng thực lực lên, suy cho cùng trên chiến trường mới nhặt được nhiều bong bóng thuộc tính nhất.

Thứ hai là vì muốn lập ít chiến công, tăng sức ảnh hưởng của mình ở đế quốc Đại Càn, có lợi cho việc chống lại gia tộc Pylax trong tương lai.

Ầm!

Đúng lúc này, phi thuyền chấn động kịch liệt, một tiếng vang thật lớn truyền tới từ bên ngoài.

Hết chương 1536.
Bình Luận (0)
Comment