Bình thường có thể không cần mặc quân phục, chỉ trong một vài trường hợp chính thức mới có thể dùng đến.
Chân chính lên chiến trường, thứ cần dùng là chiến giáp.
Vương Đằng được phân đến trọn bộ chiến giáp cấp Vũ Trụ. Ở trên thị trường, chiến giáp cấp Vũ Trụ có giá cả vô cùng đắt đỏ, võ giả cấp Vũ Trụ bình thường mua một bộ đều phải tiêu tốn cái giá không nhỏ, nhưng ở trong quân đội đế quốc Đại Càn lại trực tiếp phát ra một bộ.
Chỉ sợ người khác đều không dám nghĩ đến đãi ngộ này.
Nhưng bản thân Vương Đằng còn có một bộ chiến giáp cấp Giới Chủ, còn tốt hơn bộ chiến giáp này nhiều, cho nên mới không lấy làm ngạc nhiên.
Còn có một khẩu súng nguyên lực cấp Vũ Trụ.
Vương Đằng lấy súng ra khỏi hòm, đặt trong tay cẩn thận quan sát.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn có được súng nguyên lực cấp Vũ Trụ.
Súng nguyên lực này không lớn lắm, chỉ lớn hơn súng ống bình thường một chút, cầm trong tay tương đối nặng, chắc là sử dụng kim loại quý hiếm có nào đó chế tạo thành.
Dù sao súng nguyên lực càng cao cấp thì yêu cầu đối với chất liệu cũng sẽ càng cao.
Ngoài mặt súng nguyên lực được khắc nhiều phù văn phức tạp, lấy trình độ Tông sư phù văn của Vương Đằng, không khó nhìn xem cấu tạo trong đó.
Quan sát trong chốc lát, đại khái rõ ràng tính năng của khẩu súng nguyên lực này, hắn lại cất đi.
Dưới một vài tình huống đặc thù thì súng nguyên lực vẫn rất vô cùng có ích, đặc biệt là đối với người có thương thuật cực cao.
Kỹ thuật đấu súng của Vương Đằng là cấp Đại sư, phối hợp với khẩu súng nguyên lực cấp Vũ Trụ này đều có thể tạo thành uy hiếp cho võ giả cấp Vũ Trụ.
Về phần lọ thuốc đan dược chữa thương cấp Vũ Trụ cuối cùng kia lại không có tác dụng lớn đối với Vương Đằng. Đối với một Tông sư luyện đan, đan dược chẳng phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao.
Lúc trước khi Vương Đằng chuẩn bị đến hành tinh phòng ngự đã luyện chế không ít đan dược chữa thương trước, phẩm chất đều rất cao, tuyệt đối còn tốt hơn đan dược quân đội phát cho.
Thật ra đan dược cấp Vũ Trụ chính là đan dược vừa đến cấp Tông sư tam phẩm.
Lấy trình độ của Vương Đằng, luyện chế đan dược thế này không được coi là khó khăn.
Nhưng nói tóm lại, những vật tư này xem như vô cùng tốt, Vương Đằng đều phải cảm thán độ hào phóng của quân đội.
Tuy rằng có thể vì nể mặt hắn là Nam tước của đế quốc nên mới phát cho vật tư phong phú như thế. Nếu đổi thành người khác mới vừa vào quân đội, cho dù cũng là cấp bậc thiếu tá đều tuyệt đối không nhận được những tài nguyên như vậy.
Thu hồi đồ đạc lại, Vương Đằng không định ra ngoài. Hắn đi vào phòng ngủ, khoanh chân ngồi trên giường, nhất tâm nhị dụng, vừa tiêu hóa ký ức truyền thừa của Hư Vô Thôn Thú vừa tiến vào vũ trụ hư cấu tiến hành tu luyện.
Thấm thoát, màn đêm đã phủ xuống hành tinh phòng ngự số 29.
Tiki đến tìm Vương Đằng ăn cơm chiều.
Thật ra đối với võ giả, ăn ít mấy bữa đều không có vấn đề gì, nhưng hai người Tiki và Vương Đằng đều là người sẽ không bạc đãi mình, cho nên có thể ăn tự nhiên phải ăn.
Hơn nữa bọn họ còn không định đi căn tin ăn, mà tự nấu ăn trong phòng.
Đối với bọn họ có trang bị không gian, chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon đều không phải việc khó khăn gì.
Chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon đã nấu trước vào trong nhẫn không gian, còn có thể hoàn mỹ giữ được trạng thái tốt nhất của đồ ăn, giống như mới vừa ra lò.
Ăn uống no đủ, Tiki thảnh thơi quay về phòng mình.
Sau khi Vương Đằng đến, Tiki đã triệt để cho phép mình cất cánh lên, ít nhất có một người có thể cùng với hắn chứ không phải ăn một mình uống một mình, thật sự không thú vị.
Tiki rời đi không bao lâu, Vương Đằng cũng ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, thả Tào Giảo Giảo từ trong mảnh nhỏ không gian ra, để nàng đấm lưng cho mình.
Tào Giảo Giảo có vẻ không tình nguyện đứng ở sau lưng Vương Đằng, nghiến răng nghiến lợi, mong muốn liều mạng với hắn.
Lại để cho một võ giả cấp Vũ Trụ như nàng làm việc của đầy tớ này, thật sự quá đáng.
Mà lúc này, hệ thống trí năng của phòng đột nhiên nhắc nhở có người đến thăm.
“Vào lúc này ai sẽ đến tìm ta chứ?” Vương Đằng hết sức kỳ quái, lại thu hồi Tào Giảo Giảo đang vô cùng u oán vào trong mảnh nhỏ không gian, sau đó mới đi ra mở cửa.
Ngoài cửa có một bóng dáng lén lút đang đứng, thấy Vương Đằng mở cửa, gương mặt cuối cùng đã nở nụ cười.
“Ngươi là ai?” Vương Đằng kinh ngạc hỏi, hắn không nhận ra người này.
“Là ta?” Đối phương có vẻ tự quen thuộc, thấp giọng nói: “Ngươi để cho ta vào trước đã.”
Nói xong đã chui qua dưới nách Vương Đằng.
Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, càng thêm buồn bực, túm lấy cổ áo của đối phương, xách lên hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Nếu không nói rõ ràng, đừng trách ta không khách khí, bên hành tinh phòng ngự này, tự xông vào chỗ ở của người khác, ta có quyền đánh gục ngươi.”
“Đừng đừng đừng.” Người kia bị dọa nhảy dựng lên, trên mặt đột nhiên thay đổi, từ một cậu thanh niên biến thành một cô gái xinh đẹp, hơn nữa Vương Đằng còn khá quen thuộc.
“Oria!” Vương Đằng kinh ngạc nhìn nàng.
Cô gái này rõ ràng chính là em họ của Tiki trước đó mình đã gặp ở hành tinh phòng ngự số 4.
Về phần phương pháp đối phương che giấu dung mạo, hắn thật sự không kinh ngạc, là dòng chính của gia tộc Callandish, chỉ một bí pháp biến hóa dung mạo không tính là gì.
“He he, chính là ta.” Oria cười he he, quơ quơ dưới bàn tay Vương Đằng, nói: “Ngươi đặt ta xuống trước được không.”
Vương Đằng cảm thấy đau đầu, đặt nàng xuống, bất đắc dĩ hỏi: “Không phải ngươi mới vừa trốn nhà đấy chứ?”
“Sao ngươi biết?” Oria ton ton chạy vào phòng, trừng lớn mắt hỏi.
“…”
Đầu cô gái này không dùng được hả!
“Còn chưa đủ rõ ràng sao?” Vương Đằng câm nín hỏi.
“Mau đóng cửa lại, bị anh họ ta phát hiện ra sẽ không tốt.” Oria không để ý đến Vương Đằng đang châm chọc, vội vàng xông tới đóng cửa lại.
“Ngươi và ta nam nữ độc thân ở chung một căn phòng như vậy có phải không tốt không?” Vương Đằng khoanh tay, tựa vào cạnh cửa nói.