Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1593 - Chương 1593. Không Thể Để Thiếu Tá Vương Đằng Hy Sinh Vô Ích.

Chương 1593. Không thể để Thiếu tá Vương Đằng hy sinh vô ích.
Chương 1593. Không thể để Thiếu tá Vương Đằng hy sinh vô ích.

Suy cho cùng thì Quang Minh Thánh Hỏa có tác dụng khắc chế rất lớn với chúng nó, mỗi lần bị dính vào, sẽ đốt cháy nguyên lực Hắc Ám trên người chúng nó.

Nguyên lực Hắc Ám này vừa đụng phải lửa Quang Minh, đã như nhiên liệu bị đốt cháy, khiến cho lửa Quang Minh càng thêm bốc cháy kịch liệt hơn.

Ngay cả Ma Giáp vô cùng cứng cáp trên người loài Hắc Ám tộc Ma Giáp kia đều sẽ xuất hiện vết tích bị bỏng, nếu thời gian dài một chút, chỉ sợ hoàn toàn có thể đốt xuyên qua nó.

Hai con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị kia không để ý tới những cái khác, điên cuồng công kích lĩnh vực, dưới sự hợp lực của chúng, cuối cùng đã đánh vỡ lĩnh vực.

Lĩnh vực này dù sao cũng không có Vương Đằng chèo chống, lại thêm đối phương là sự tồn tại cấp Ma Hoàng, đương nhiên càng không thể đối kháng.

Có thể kéo dài được một lúc đã xem như không tệ rồi.

Mà sau khi bọn chúng đánh vỡ lĩnh vực mà Vương Đằng đã để lại, thì đã không nhìn thấy bóng dáng Vương Đằng đâu cả.

“Rống...”

Thân thể hai con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị này đầy vết cháy, vô cùng thảm hại, sắc mặt càng vô cùng khó coi.

“Đuổi theo!”

Bọn chúng gần như muốn phát điên, giờ phút nà chúngy không có chút do dự nào, lập tức đuổi theo hướng Vương Đằng rời đi.

Ma noãn còn đang trên tay Vương Đằng, cho dù bọn chúng chết, cũng nhất định phải đoạt lại nó về.

...

Paige đột nhiên dừng bước, nàng cảm nhận được một luồng nguyên lực Hắc Ám nồng đậm phía trước đang xông đến chỗ nàng, lúc này sắc mặt nàng thay đổi lớn.

“Nguyên lực Hắc Ám thật mạnh, sẽ là thứ gì nhỉ?”

“Chẳng lẽ Thiếu tá Vương Đằng đã bị hai con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị kia giải quyết rồi sao?”

“Nhưng, nguyên lực Hắc Ám này hình như càng kinh khủng hơn so với con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị kia.”

Đang nghĩ ngợi, nguyên lực Hắc Ám phía trước đột nhiên dừng lại.

Hoàn cảnh đen kịt, Paige chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ.

Đó là một sự tồn tại như thế nào?

Đầu vô cùng to lớn, như một quả cầu, mà người lại không khác người bình thường, thực sự vô cùng quái dị, rất không cân đối.

“Đây là vật gì vậy?” Paige hoàn toàn chưa từng gặp qua loại tồn tại này, trong lòng kinh ngạc và tò mò không thôi: “Trong loài Hắc Ám lúc nào xuất hiện Ma tộc đầu to như này rồi? Chẳng lẽ là loài mới.”

“Còn đứng ngây đó làm gì, đi nhanh lên đi.”

Nhưng đúng vào lúc này, giọng của Vương Đằng đột nhiên vang lên bên tai nàng.

“Thiếu tá Vương Đằng!” Paige lập tức giật mình.

Thế mà lại không phải loài Hắc Ám, mà là Thiếu tá Vương Đằng.

Nhưng sao đầu hắn lại trở nên lớn như thế chứ?

Không đúng, đây không phải là đầu của hắn, hẳn là nâng một vật gì đó trên đầu.

“Đi mau, hai con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị kia đang đuổi theo.” Vương Đằng tiếp tục truyền âm nói.

“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Paige không kịp nghĩ nhiều, lập tức xoay người chạy, nhưng vẫn truyền âm hỏi.

“Trở về rồi nói, không nên tới gần ta, ngươi đi trước đi.” Vương Đằng nói.

Paige cũng biết bây giờ không phải là lúc nói nhiều, lập tức chạy như điên.

Ầm ầm!

Đằng sau truyền đến tiếng nổ kịch liệt, nguyên lực Hắc Ám kinh khủng cuốn tới, còn mang theo tiếng rống giận dữ.

Paige giật mình trong lòng, quả thực không dám tưởng tượng rốt cuộc Vương Đằng đã làm gì ở bên trong khiến người người oán trách như vậy, thế mà lại khiến cho loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị tức giận đến mức này.

Bọn chúng cũng sắp phát điên rồi.

“Đi mau! Đi mau!” Vương Đằng ở phía sau vội vàng hét lớn.

Hắn chỉ một ngón tay, Nguyệt Kim Luân bay ra, đánh vào đỉnh thông đạo, nham thạch rơi xuống với số lượng lớn, ngăn chặn thông đạo phía sau.

Cứ như vậy, hắn và Paige không ngừng chạy trốn, không ngừng đánh nham thạch trên đỉnh, gây trở ngại cho loài Hắc Ám phía sau.

Không bao lâu, hai người đã nhìn thấy ánh sáng, cuối cùng cũng đã đi tới lối vào.

Cửa vào đang đóng của lúc ban đầu giờ phút này đã mở ra, bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng nổ chiến đấu, rõ ràng những võ giả Vương Đằng mang tới đã chiến đấu với loài Hắc Ám.

Hai người xông ra cửa vào, đi tới thế giới bên ngoài.

Lúc này, Paige cuối cùng đã nhìn thấy thứ Vương Đằng đang vác là cáo gì, đôi mắt đẹp trừng vô cùng lớn.

“Đây là... Ma noãn!!!”

Paige là một nhân viên tình báo, đương nhiên nhận ra Ma noãn này.

Mặc dù lúc vừa bắt đầu có chút không xác định, nhưng sau khi nhìn rõ ràng, nàng đã vô cùng chắc chắn.

Giờ phút này nàng rốt cục đã kịp phản ứng, bí mật của loài Hắc Ám chỉ sợ sẽ là Ma noãn này.

Khó trách hai con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị kia sẽ như nổi điên mà đuổi theo bọn họ không buông như vậy. Hoá ra là Vương Đằng đã cầm đi Ma noãn của bọn chúng!

Chuyện này quá làm cho người ta bất ngờ rồi.

Điều càng khiến cho nàng khó có thể tin chính là, sao Vương Đằng dám tới gần Ma noãn chứ?

Phải biết rằng, một khi sinh mệnh của bên trận doanh Quang Minh đến gần Ma noãn, sẽ bị nhiễm độc, tuyệt đối không có ngoại lệ.

Cũng khó trách Vương Đằng không để nàng tới gần.

Nếu nàng tới gần, chắc chắn sẽ bị Ma noãn lây nhiễm.

Trong chốc lát, đáy lòng nàng vô cùng phức tạp, nàng nghĩ đến rất nhiều. Vương Đằng chắc chắn muốn hi sinh chính mình để hủy đi Ma noãn này!

Ánh mắt của Paige lộ ra kính nể và đau thương.

Cùng lúc đó, những võ giả và loài Hắc Ám khác cũng chú ý đến sự tồn tại của Ma noãn. Khi những võ giả kia kịp phản ứng lại, họ cũng có ý nghĩ như Paige, gương mặt từng người đều lộ ra sự kính nể và bi thương.

“Không thể để cho hắn lấy đi Ma noãn.”

“Ngăn hắn lại!”

“Giết chết con người này!”

Những loài Hắc Ám kia lại điên cuồng rống giận, vậy mà bỏ qua những võ giả còn lại, vọt tới phía Vương Đằng.

“Ôi vãi!” Vương Đằng giật mình kêu lên.

Những loài Hắc Ám này bị thuốc kích thích rồi sao, kích động như vậy!

“Ngăn chúng nó lại, thiếu tá Vương Đằng vì hủy diệt Ma noãn thà hi sinh chính mình, chúng ta tuyệt đối không thể để cho những loài Hắc Ám này thực hiện được.”

Paige giơ cao kiếm chiến trong tay, nghiêm nghị quát.

“Đúng, ngăn loài Hắc Ám lại, không thể để Thiếu tá Vương Đằng hi sinh vô ích.”

Hết chương 1593.
Bình Luận (0)
Comment