Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1637 - Chương 1637. Moira! Huyền Dương Phản Hồn Đan!

Chương 1637. Moira! Huyền Dương Phản Hồn đan!
Chương 1637. Moira! Huyền Dương Phản Hồn đan!

“Thầy!” Vương Đằng ngây ngẩn cả người.

Chẳng lẽ hắn hiểu lầm?

Người đẹp này không phải là con gái của Veblen mà là học trò của hắn.

“Moira, ngươi đến rồi.” Veblen gật đầu, hào hứng bừng bừng nói: “Mau đến đây nhìn xem, tộc Ma Não loài Hắc Ám này, không phải ngươi vẫn luôn nghiên cứu sao, lần này cuối cùng có vật thật.”

“Moira!” Vương Đằng thầm nói một câu trong lòng.

Moira nghe được lời Veblen nói, trong mắt lập tức lóe lên vẻ vui mừng và kích động, nhìn về phía tộc Ma Não loài Hắc Ám ở bên cạnh.

Ukup lập tức rùng cả mình.

Má ơi!

Lại thêm một người!

Vì sao nhân loại này đều dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn nó chứ?

Một khắc này, nó cảm thấy nhân loại thật sự còn khủng bố hơn loài Hắc Ám nó.

“Tốt quá, ta luôn biết có tồn tại của một chủng tộc như vậy, cũng đã nghiên cứu thật lâu, nhưng khổ nỗi không có vật thật, khiến cho nghiên cứu của ta luôn rơi vào trong trạng thái đình trệ, hiện giờ có tộc Ma Não loài Hắc Ám này, ta nhất định có thể đạt được thành quả khác biệt.” Moira vui vẻ nói.

Vương Đằng nghe được lời nàng nói, không khỏi bi ai thay tộc Ma Não loài Hắc Ám.

Rơi vào trong tay một người chuyên môn nghiên cứu tộc Ma Não loài Hắc Ám, có chuyện nào thảm hại hơn sao?

Vương Đằng đã có thể tưởng tượng ra được kết cục của tộc Ma Não loài Hắc Ám này.

“Thầy, các ngươi làm sao bắt được tộc Ma Não loài Hắc Ám này vậy?” Hai mắt Moira tỏa sáng nhìn chằm chằm Ukup, không hề quay đầu lại hỏi.

“Chuyện này ngươi phải hỏi hắn.” Veblen chỉ sang Vương Đằng.

“Hắn?” Moira không khỏi nhìn sang Vương Đằng, kinh ngạc nói: “Tộc Ma Não loài Hắc Ám này là do ngươi bắt được?”

“Không giống à?” Vương Đằng nói.

“Chắc ngươi là Vương Đằng đã được thầy của ta nhắc đến đi, Ma noãn cũng do ngươi mang về.” Ánh mắt Moira lóe lên, đoán được thân phận của Vương Đằng.

“Hả, thầy của ngươi còn từng nhắc đến ta với ngươi.” Vương Đằng liếc nhìn Veblen, luôn cảm thấy hắn không nói lời gì hay.

“Thầy ta sùng bái ngươi có thừa.” Moira hơi hăng hái quan sát Vương Đằng, nói: “Không biết ngươi có hứng thú phối hợp với ta nghiên cứu một chút không.”

╮(╯▽╰)╭

“Các ngươi thật đúng là thầy trò, kiểu như ruột thịt.” Vương Đằng tức giận liếc xéo, câm lặng nói.

“Ha ha ha.” Tướng quân Mokallen ở bên cạnh không nhịn được cười ha ha.

Moira thấy Vương Đằng không đồng ý, rất tiếc nuối, nàng liếc nhìn Veblen, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.

“Các ngươi nhanh chóng kiểm tra tình huống của Tiki đi chứ? Hắn còn đang hôn mê kìa.” Vương Đằng vội vàng đổi đề tài.

“Khụ, thiếu chút nữa đã quên mất thằng nhãi này.” Veblen vội ho một tiếng, hơi chột dạ nói.

Mới vừa rồi nhìn thấy tộc Ma Não và Ma Quỷ đằng, thoáng kích động, lại không nhớ ra ở đây còn có một người bị thương.

Vương Đằng không nhịn được cảm thấy bi ai thay cho Tiki.

Ở trong mắt Veblen, hắn còn không có giá trị bằng tộc Ma Não loài Hắc Ám đâu.

Thật thảm thương!

Được Vương Đằng nhắc nhở, cuối cùng mọi người đã vây đến bên cạnh Tiki.

Tướng quân Mokallen chìa một bàn tay đặt lên trên trán Tiki, sắc mặt dần dần ngưng trọng: “Căn nguyên linh hồn của hắn bị tổn thương hơi nghiêm trọng.”

“Veblen, ngươi đến kiểm tra một chút.”

“Được, để ta kiểm tra một chút.” Tinh thần Veblen lớn mạnh, kiểm tra căn nguyên linh hồn nhất định còn chuẩn xác hơn người khác.

Hơn nữa hắn không chỉ dựa vào tinh thần lực để kiểm tra, càng phối hợp với các loại dụng cụ, làm một lần kiểm tra toàn diện toàn bộ chức năng thân thể của Tiki.

“Thầy, chức năng thân thể của hắn giảm xuống trên diện rộng, căn nguyên tinh thần bị tổn thương đạt đến sáu phần.” Moira đứng trước một chiếc máy móc, nhìn số liệu trên đó thay đổi, trầm giọng nói.

“Sáu phân, hơi phiền toái, nếu như không kịp thời chữa trị, chỉ sợ rất khó tỉnh lại.” Veblen lắc đầu nói.

“Ha ha, ta đã nói mà, linh hồn bị tộc Ma Não ta cắn nuốt không dễ dàng khôi phục như vậy.” Bên cạnh truyền đến giọng nói đắc ý của Ukup.

Vương Đằng cong ngón tay búng ra, một ngọn lửa màu xanh dừng ở trên người Ukup, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.

“…”

Khóe mắt mọi người giật giật.

Hiện giờ cuối cùng bọn họ đã biết vì sao loài Hắc Ám này lại sợ Vương Đằng như vậy.

“Ngươi đây là dị hỏa thiên địa!” Veblen cũng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu xanh kia, ngạc nhiên nói.

“Đúng.” Vương Đằng gật đầu.

“Khó trách gia tộc Pylax muốn tìm ngươi phiền toái.” Tướng quân Mokallen như có đăm chiêu nói.

“Ha ha, chỉ là một đám chó điên muốn giành ăn thôi.” Vương Đằng cười lạnh nói.

Tướng quân Mokallen có vẻ cổ quái, đường đường một trong tám vương tộc lớn lại bị gọi là chó điên, lá gan của Vương Đằng này thật sự khá lớn.

Moira không nhịn được liếc nhìn hắn, giống như cảm thấy rất thú vị.

“Tính khí của thằng nhóc ngươi, ngược lại ta khá thích đấy.” Veblen cười he he nói.

“Nhưng đừng, ta không thích đàn ông.” Trên mặt Vương Đằng tỏ vẻ ghét bỏ.

“Xí, ông đây cũng không thích đàn ông.” Veblen liếc xéo, nhưng mới vừa dứt lời, con mắt láo liêng, lại dán sát tới gần thấp giọng nói: “Ngươi cảm thấy đồ đệ của ta như thế nào? Chân dài dáng ngon, da trắng dung mạo xinh đẹp, có muốn ta tác hợp cho các ngươi không.”

“Ta là người nhìn thấy người đẹp thì đi không nổi sao? Muốn dùng phương thức này để sa ngã ta, ngươi đang khinh thường ta đó.” Vương Đằng nghiêm túc nói.

Veblen có vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ hắn nhìn nhầm sao?

“Khụ, nhưng mà đồ đệ này của ngươi thật sự không tệ, không ngờ ngươi lão già này có dáng vẻ không ra gì, nhưng lại có đồ đệ xinh đẹp như thế.” Vương Đằng vội ho một tiếng, nghiêm túc nói: “Ta luôn là người coi trọng bên trong không để ý bề ngoài, vừa thấy đồ đệ của ngươi là người có học thức, ta thật thưởng thức một điểm này, dù sao người ưu tú luôn luôn hiểu nhau không cần nói, cho nên nếu như ngươi cố gắng tác hợp, cũng không phải ta không thể nhận.”

“…” Veblen lập tức câm lặng.

Ta fuck thiếu chút nữa đã tin!

Trình độ vô sỉ của thằng nhóc này thật sự đổi mới tam quan của hắn!

“Ngươi phối hợp với ta làm chút nghiên cứu, ta sẽ tác hợp cho các ngươi.” Veblen liếc hắn nói.

Hắn vừa liếc mắt đã nhận ra được Vương Đằng không phải người thành thật gì, một chiêu này quả nhiên dùng được.

“Không được, ngươi đổi cái khác.” Vương Đằng lắc đầu liên tục.

Hết chương 1637.
Bình Luận (0)
Comment