“Vương Đằng.” Pansper ở trên tinh cầu phòng ngự số 29 quanh năm, nhưng chưa từng nghe nói đến cái tên Vương Đằng, hơn nữa bên chỗ liên minh Phó Chức Nghiệp của Đế tinh cũng có ý định che giấu tin tức của Vương Đằng, không để cho quá nhiều người biết, hắn chưa từng nghe nói đến đều không hề kỳ quái.
“Ta gần như đều quen biết với Tông sư luyện đan của đế quốc Đại Càn chúng ta, nhưng hình như chưa từng nghe nói đến tên của ngươi.” Hắn hoài nghi nói.
“Ta mới vừa chứng thực không lâu.” Vương Đằng nói.
“Có thể chờ ta điều tra không.” Tông sư Pansper chần chừ nói.
Không phải hắn nhất định nghi ngờ, mà vì Vương Đằng thật sự quá trẻ tuổi, thoạt nhìn rất không đáng tin.
Cũng không thể có một người tùy tiện chạy đến nói mình là Tông sư thì hắn phải tin tưởng.
Cho dù đối phương do tướng quân Mokallen và người đại trí tuệ Veblen dẫn đến, hắn vẫn còn có nghi vấn, dù sao hai bên vốn không cùng trên một lĩnh vực.
“Xin cứ tự nhiên.” Vương Đằng mỉm cười.
Pansper thấy hắn tự nhiên như vậy, trong lòng đã tin tưởng không ít, nhưng nên điều tra vẫn phải điều tra.
Hắn đi sang bên cạnh, ở trong đồng hồ trí năng liên hệ với một vị Tông sư bên chỗ Đế tinh, rất nhanh đã điều tra ra được tin tức của Vương Đằng.
So sánh ảnh chân dung, quả nhiên giống nhau như đúc, trẻ tuổi giống nhau.
Hơn nữa trong tin tức kia còn có thông tin về quá trình sát hạch của Vương Đằng, cùng với giới thiệu về đan dược đã luyện chế.
Lập tức, trong lòng Pansper khiếp sợ vô cùng, hít một hơi thật dài, không nói được nên lời.
Hắn cảm thấy mấy trăm năm này mình đã sống uổng phí rồi.
Người ta còn trẻ tuổi vậy, thành tựu đã vượt trên hắn.
Hắn còn có gì đáng để kiêu ngạo nữa.
Một lát sau, Pansper quay lại, giờ phút này vẻ kiêu căng trên mặt đã thu liễm lại, mặt đầy nếp nhăn cười thành một đóa hoa cúc nở rộ: “Tông sư Vương Đằng, ngưỡng mộ đã lâu!”
“Thất lễ!”
Giơ tay không đánh mặt người tươi cười, Vương Đằng cười hề hề đáp lại.
Nhìn thấy tương phản vĩ đại trước sau của Tông sư Pansper, ba người tướng quân Mokallen đầu đầy vạch đen.
Chân thật!
Quá mức chân thật!
Đồng thời cuối cùng bọn họ đã tin tưởng, Vương Đằng chưa hề lừa bọn họ, hắn thật sự là một Tông sư luyện đan có trình độ không tầm thường.
Bằng không Tông sư Pansper sẽ không thể đối đãi với Vương Đằng như thế.
Thái độ kia gần như đang đặt mình ở chỗ thấp, người bình thường không thể có được đãi ngộ như vậy.
Bọn họ đều vô cùng rõ ràng thái độ kiêu ngạo kia của Tông sư luyện đan.
Nếu không phải Vương Đằng vượt qua hắn trên lĩnh vực luyện đan, Tông sư Pansper tuyệt đối sẽ không lộ ra thái độ này.
“Tông sư Pansper, lần này ta cần luyện đan gấp, bây giờ có thể mượn dùng phòng luyện đan của ngươi không?” Vương Đằng hỏi.
“Tự nhiên, có thể để cho Tông sư Vương Đằng sử dụng là vinh hạnh của ta.” Pansper cười hề hề, giơ tay ra hiệu: “Xin mời đi theo ta.”
Hai người bước vào trong tòa nhà, đi đến phòng luyện đan của Tông sư Pansper.
Phía sau, ba người tướng quân Mokallen hai mặt nhìn nhau, bọn họ đột nhiên phát hiện, ở trong này Vương Đằng còn nổi tiếng hơn cả bọn họ.
Dãy núi Hắc Mộc.
Chính là dãy núi trước đó Vương Đằng đã cứu Tiki về.
Giờ phút này ở chỗ sâu trong dãy núi, trong khu vực sương mù đen bao phủ, một con cự thú khủng bố phủ phục trong một khe núi.
Con cự thú kia trông kỳ lạ, toàn thân có màu đen, giống như được xây bằng từng cục đá tảng.
Mà đều không tính là gì, điều chân chính khiến cho người ta cảm thấy rung động là con cự thú này giống như một thành lũy dữ tợn vô cùng khổng lồ.
Ở xung quanh thành lũy có khá nhiều bóng dáng của loài Hắc Ám xuyên qua trong sương mù, như ẩn như hiện, quỷ mị lạnh lẽo.
Nếu như có thể tiến vào trong thành lũy thì sẽ phát hiện ra…
Đó đúng là tòa thành lũy!
Các tòa điện bằng đá vô cùng kỳ quái chồng chất lên nhau, tổ hợp nên thành lũy cực lớn này.
Giờ phút này, trong một tòa điện bằng đá, một bóng dáng vô cùng cao lớn ngồi trên ngai vương dữ tợn được tạc ra từ đá tảng.
Xung quanh nó có sương mù màu đen lượn lờ, khiến người ta không nhìn rõ khuôn mặt.
Chỉ có thể nhìn thấy đôi tay nó tùy tiện gác lên trên tay vịn ngai vương to khỏe đến cỡ nào, cặp đùi giống như hai cây cột nện lên mặt đất.
Trong sương mù màu đen kia, đôi con ngươi giống như lộ ra ý lạnh vô tận chiếu ra, sau đó một giọng nói hờ hững chậm rãi vang lên: “Ukup mất tích?”
Ở vị trí ngay chính giữa điện bằng đá, một bóng dáng đang quỳ ở đó, nhìn dáng vẻ là một võ giả nhân loại, chứ không phải là loài Hắc Ám.
Nghe được âm thanh truyền đến từ trên ngai vương, thân thể của nó không ngừng run run, đầu cúi thấp hơn, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống từ trên trán.
Nó đang sợ hãi!
“Dạ, đúng, đại nhân!” Người này dùng giọng run run nói.
“Đã điều tra chưa?” Bóng dáng trên ngai vương bình thản hỏi.
“Tạm thời còn chưa điều tra rõ ràng, nhưng mà Ma Quỷ đằng ở khu vực kia đều bị đánh chết, nghi ngờ có võ giả phe Quang Minh xuất hiện.” Người phía dưới vội vàng nói.
“Võ giả phe Quang Minh!” Bóng dáng trên ngai vương khựng lại một chút, thản nhiên nói: “Đối phương đều đã đánh đến cửa, các ngươi lại không hề phát hiện ra điều gì, một đám phế vật!”
Vừa dứt lời, một luồng khí thế tà ác mạnh mẽ đã bùng nổ ra từ trên người nó.
Rầm!
Toàn thân người bên dưới cứng đờ, ngay sau đó toàn bộ thân thể đột nhiên bùng nổ, máu tươi nhiễm đỏ nền điện bằng đá.
“A!”
Lúc này một tiếng kêu thê lương thảm thiết chậm chạp vang lên.
Thân thể đều bị hủy đi, giọng nói mới vang lên, không thể không nói, hơi quỷ dị.
Nhưng rất nhanh, trong thân thể bị hủy diệt kia có một bóng đen nhảy ra, liên tục cầu xin tha thứ: “Đại nhân, tha mạng! Tha mạng!”
Bóng đen này có dáng vẻ như một bộ óc, phía dưới nối liền với vật hình cây gậy giống như cột sống, rõ ràng lại là một tộc Ma Não loài Hắc Ám!
Tộc Ma Não loài Hắc Ám thần bí lạ thường, nhưng ở trong này lại giống như không phải chỉ có một.
“Điều tra!”
“Cho người điều tra cho ta!”
“Cho dù là ai bắt lấy Ukup, bắt hắn lại cho ta, ta muốn để cho hắn trả giá thật nhiều!”