Má nó tên khốn này đang biến tướng nói hắn là phế vật.
Đám người Tiki và Paige nghe vậy, không nhịn được bật cười thành tiếng, Vương Đằng này cũng quá xấu xa, lại sỉ nhục Wendell như vậy.
“Ha ha, Wendell, bản lĩnh của ngươi không nhỏ đâu.” Tiki cười ha ha nói.
Khuôn mặt Wendell đen thui, giận dữ hét lên: “Vương Đằng, ta muốn ngươi chết.”
Gương mặt Vương Đằng mang nụ cười ấm áp, nhưng lại có một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt, một cước dẫm mạnh xuống, đạp lên trên mặt Wendell.
Bụp!
Sức mạnh vĩ đại bùng nổ ở trên đầu Wendell, dẫm mặt hắn đến biến dạng.
Tảng đá bên dưới vỡ vụn, nện ra một hố lõm, đầu của hắn bị dẫm vào trong hố.
“A ~” Wendell gào thét thống khổ.
“Đã bị bắt còn không thành thật, cho ngươi một chút bài học nho nhỏ.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
Khóe miệng đám người Long Thập Tứ không nhịn được khẽ run rẩy.
Tên này thật ngoan độc!
Một lời không hợp đã dẫm lên người ta, căn bản coi thường Wendell mà.
Dù sao bọn họ đều là người của gia tộc Pylax, tên này đối xử với Wendell như vậy, chẳng lẽ thật sự không hề kiêng dè chút nào sao?
“Vương! Đằng!” Wendell không phải kẻ hèn nhát, bị người dẫm dưới chân. Sỉ nhục đã nổ mạnh trong lòng. Hắn chưa bao giờ bị người đối xử như thế, giờ phút này hai mắt đỏ đậm, trong miệng gầm lên giống như dã thú bị thương.
“Xem ra ngươi còn chưa nhận thức rõ hiện thực.” Vương Đằng nâng chân lên, lại một lần nữa hung hăng đạp xuống.
Bụp!
Wendell vừa định tránh ra, lại bị Vương Đằng dẫm vào trong hố bằng đá.
Nhưng Vương Đằng vẫn chưa dừng lại, chân lại nâng lên một lần nữa, sau đó đạp xuống, nâng lên dẫm xuống, lại nâng lên đạp xuống… lặp đi lặp lại như thế mười mấy lần mới còn chưa thỏa mãn dừng lại.
“Tâm tình cuối cùng sảng khoái một chút.” Vương Đằng chậm rãi thở phào ra, cúi đầu nhìn Wendell đã hoàn toàn thay đổi, hỏi: “Đúng rồi, mới vừa rồi ngươi định nói cái gì? Có thể tiếp tục.”
“…” Mọi người.
Thằng cha này là ma quỷ khoác da người hả!
Trong lĩnh vực Thiên Thạch Tinh Vẫn.
Vương Đằng đứng trên một tảng đá lớn, ở bên cạnh hắn có một vật thể hình dáng rất kỳ quái.
Đầu của hắn chôn thật sâu vào trong tảng đá, hai tay đang run run, rất nỗ lực giãy giụa, muốn rút đầu mình ra khỏi tảng đá.
Nhưng mà… giống như bị chôn vào hơi sâu, hắn bị còn bị thương nặng, vì thế đã không thể giải cứu được đầu mình.
Bức tranh này khiến cơ mặt của người ở phía dưới đều không nhịn được run rẩy.
Kể cả đám người Tiki, Paige đều cảm thấy lạnh lẽo tận đáy lòng, da đầu hơi run lên.
Thật sự… quá tàn nhẫn!
Không ai có thể ngoan độc được đến như vậy.
Bọn họ là đồng đội đều cảm thấy như vậy, càng đừng nói đến đám người Long Thập Tứ là phe đối lập.
Bọn họ cảm thấy mình mới là phe bị hại.
Cmn ám sát chó má!
Đây rốt cuộc là ai giết ai?
Vì sao bọn họ là người ám sát lại phải chịu đối đãi không dành cho người chứ.
Còn tên phế vật Wendell kia, bị bắt lấy dễ dàng như vậy, còn không hề phát ra tiếng động. Nếu như Vương Đằng không lôi hắn ra để đả kích bọn họ, sợ rằng bọn họ đều không biết gì cả.
Rắc rắc!
Đột nhiên truyền ra một tiếng giòn vang.
Cuối cùng Wendell đã lôi được đầu mình ra khỏi tảng đá.
Khuôn mặt giống như sưng lên một vòng.
Ánh mắt chỉ còn lại một đường chỉ.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Vương Đằng, toàn thân đều đang run rẩy, không biết là tức giận hay sợ hãi, lắp bắp nói: “Thả, thả ta ra!”
“Thả ngươi, dựa vào cái gì?” Vương Đằng hỏi.
“Giết ta, ngươi cũng phải chết.” Wendell cố nén khuất nhục, nói.
“Không ngờ đến thế rồi mà ta vẫn không thể phản kháng, chỉ có thể cho các ngươi giết ta, còn ta không thể giết các ngươi à.” Vương Đằng tức giận cười, ánh mắt không hề dao động nhìn hắn.
“Ta…” Wendell còn định nói gì nữa.
“Được rồi, ngươi vẫn thành thật ở đó đi, đợi lát nữa ta sẽ cẩn thận xử lý ngươi.” Vương Đằng lại một cước dẫm đầu Wendell vào trong kẽ đá, không cho hắn cơ hội nói chuyện nữa.
Sau đó hắn nhìn xuống đám người Long Thập Tứ ở bên dưới, lạnh nhạt hỏi: “Hiện giờ, chính các ngươi đầu hàng hay để ta đánh cho đến khi các ngươi đầu hàng?”
Sắc mặt đám người Long Thập Tứ khó coi, lời Vương Đằng nói khiến cho bọn họ cảm thấy sỉ nhục.
Hoặc đầu hàng, hoặc bị đánh đến đầu hàng.
Có khác nhau sao?
Tên khốn này vốn không coi họ là gì cả.
Ba người không khỏi liếc mắt nhìn nhau, lập tức bỏ qua thành kiến, đạt thành nhận thức chung.
“Hợp lực đánh vỡ lĩnh vực!”
“Ta cũng không tin lĩnh vực của hắn một võ giả cấp Hằng Tinh có thể mạnh được bao nhiêu!”
Long Thập Tứ gầm lên một tiếng, là người đầu lên lao lên cao, nguyên lực hệ Hỏa trên người đều bùng nổ, ngưng tụ lên trên trường thương ở trong tay hắn.
Bởi vì đang ở trong lĩnh vực Thiên Thạch Tinh Vẫn của Vương Đằng, vì thế tất cả nguyên lực hệ Hỏa đều bị ngăn cách, không thể dẫn động được.
Hắn chỉ có thể sử dụng nguyên lực bản thân.
Cùng lúc đó, hai người Long Thập Ngũ và Long Thập Thất đều ra tay không hề do dự.
Chuyện này có liên quan đến tính mạng của mình, bọn họ tự nhiên không thể kéo chân sau.
Hai người đồng thời là võ giả hệ Hỏa, giờ phút này phát động tất cả nguyên lực hệ Hỏa của mình ra, cuồn cuộn không ngừng trào ra ngoài thân thể mình.
Nguyên lực của ba người hội tụ lại một chỗ, tất cả đều ngưng tụ lên trên trường thương của Long Thập Tứ.
Một màn này khiến Vương Đằng khẽ nhíu mày lại.
Ba người hợp lực sao!
Ngọn lửa hừng hực bùng cháy lên, ngưng tụ thành một hư ảnh hỏa sư ở trên trường thương, vô cùng khổng lồ, uy phong lẫm liệt.
Grào!
Hỏa sư giống như vật còn sống, trông rất sống động, nó ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng rung trời động đất.
“Đây là?” Sắc mặt Tiki hơi thay đổi, giống như đã biết có chuyện gì, ánh mắt lóe lên một chút kinh dị: “Chẳng lẽ đây là chiến kỹ áo nghĩa sao!”
“Chiến kỹ áo nghĩa!” Trong lòng Vương Đằng vừa động, vội vàng tìm kiếm trong ký ức của Hư Vô Thôn Thú, rất nhanh đã tìm được tin tức liên quan.
Chiến kỹ áo nghĩa, tên như ý nghĩa, chính là dung hợp chiến kỹ mạnh mẽ của áo nghĩa!