Hình ảnh vừa rồi, hắn đều nhìn thấy.
Hiện giờ trong mắt hắn, Vương Đằng quả thực chính là ma quỷ giết người không chớp mắt.
Hơn nữa vừa nãy lúc hắn bị nhốt trong bong bóng nước, quả thực sống không bằng chết. Hắn cũng không hiểu làm sao Vương Đằng có thể nghĩ ra phương thức tra tấn người khác ác độc như vậy.
Một người như vậy, có thể có lòng tốt gì!
“......” Vương Đằng.
“......” Đám người Tiki.
Sao tên này có hơi thần kinh rồi, sẽ không bị dọa thành có vấn đề đó chứ?
“Ta đáng sợ như vậy sao?” Vương Đằng quay đầu hỏi đám người Tiki.
“Ha ha, đáng sợ hay không, trong lòng chính ngươi không tính được sao?” Tiki ha ha cười nói.
“Hèn nhát!” Vương Đằng đá Wendell một cước.
“......” Wendell.
Hắn rất muốn phản bác, ai chịu nổi tra tấn như vậy của ngươi chứ, đồ khốn.
“Được rồi, mang hắn về luôn, ta muốn xem thử lần này gia tộc Pylax có thể làm sao?” Vương Đằng cười lạnh nói.
Sắc mặt Wendell u ám, trong lòng vô cùng tuyệt vọng. Hắn biết mình xem như hoàn toàn tiêu rồi.
Bị bắt về như vậy, tất cả tiền đồ đều bị hủy, gia tộc tuyệt đối sẽ trực tiếp vứt bỏ hắn.
Mọi cố gắng hắn làm mấy năm nay ở hành tinh phòng ngự số 29 đều sẽ hóa thành bọt nước.
Nghĩ đến kết cục này, hắn không rét mà run.
Wendell vô cùng hối hận. Hắn không nên tập kích Vương Đằng, hắn không nên lựa chọn dùng phương thức này trả thù Vương Đằng. Hắn không nên đối nghịch với Vương Đằng.
Mọi thứ mà hắn đáng kiêu ngạo, ở trước mặt Vương Đằng căn bản không chịu nổi một đòn. Hắn hoàn toàn không có tư cách đối địch với Vương Đằng.
Thật ra hắn sớm biết mình không bằng Vương Đằng, nhưng mà hắn không phục.
Cho nên hắn phải trả một cái giá nặng nề!
Cái giá này, chính là mất đi hết thảy.
Đáng tiếc hắn tỉnh ngộ đã muộn rồi......
Không!
Hắn không cam lòng!
Hắn không muốn kết thúc như vậy!
“Vương Đằng, Vương Đằng, ngươi tha cho ta, ngươi tha cho ta. Ta cũng không dám tìm ngươi gây phiền phức nữa nữa.” Wendell giống như chó nhà có tang, vứt bỏ mọi tôn nghiêm, ôm lấy đùi của Vương Đằng, liều mạng cầu xin tha thứ.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, cũng vô cùng ngạc nhiên.
Tên này còn là hung lang Wendell kiệt ngạo bất tuân, kiêu ngạo đầy mình kia sao?
Hắn lại giống như một con bại khuyển ở dưới chân Vương Đằng cầu xin tha thứ.
Đôi mắt Paige càng hiện lên vẻ khinh bỉ. Nàng quả nhiên không nhìn lầm, cái gọi là hung lang Wendell căn bản không phải một cấp trên đáng tin cậy.
Cường giả chân chính, cho dù thua cũng thua có cốt khí, chứ không phải giống như bây giờ vứt bỏ tôn nghiêm cầu xin tha thứ.
“Tránh ra! Tránh ra! Ngươi có buồn nôn hay không chứ, một người đàn ông ôm chân ta.” Vương Đằng ghét bỏ không thôi, một cước đá văng Wendell.
Hắn thật sự không ngờ, tên này lại có thể dùng phương thức này cầu xin tha thứ, còn không chút cảm giác xấu hổ không?
“Vương Đằng, ngươi tha cho ta đi, chỉ cần ngươi tha cho ta, kêu ta làm chuyện gì cũng được.” Wendell căn bản không quan tâm người khác nhìn thế nào, cũng không quan tâm Vương Đằng ghét bỏ như thế nào. Hắn một lòng cầu xin tha thứ, chỉ muốn sống sót.
Vương Đằng vội vàng né tránh, để phòng ngừa lại bị ôm đùi.
Một người đàn ông muốn ôm đùi hắn, đừng có mơ.
“Ồ, đợi đã, làm cái gì cũng được?” Mắt Vương Đằng sáng lên, sờ cằm, hỏi.
“Đúng đúng đúng, làm cái gì cũng được, chỉ cần ngươi tha cho ta một lần, kêu ta làm gì cũng được.” Wendell thấy Vương Đằng hơi dao động, cũng không qua tâm hắn có mục đích gì, vội vàng gật đầu đáp.
“Khụ khụ, ngươi đứng lên trước đi.” Tròng mắt Vương Đằng vừa chuyển, không biết nghĩ tới cái gì, vội ho một tiếng nói với hắn.
“Vương Đằng, ngươi sẽ không thật sự muốn tha cho hắn chứ?” Tiki nhíu mày, không nhịn được hỏi.
Wendell này, ngay cả loại chuyện ôm đùi cầu xin tha thứ cũng làm ra được, đã sớm không có liêm sỉ. Nếu tha cho hắn, không cần nghĩ cũng biết sau này chắc chắn sẽ bị cắn ngược lại một phát.
“Không sao, ta tự có chừng mực.” Vương Đằng cười nói.
Tiki không biết, hắn sở hữu kỹ năng Mê Hoặc, hiện tại cuối cùng có thể phát huy công dụng.
Biến Wendell này thành đối tượng thực nghiệm đầu tiên.
Gia tộc Pylax, ha ha ha...... đột nhiên Vương Đằng có một âm mưu quỷ kế tuyệt diệu...... Không đúng, là kế hoạch tuyệt diệu!
Tiki thấy Vương Đằng có suy nghĩ của bản thân, cũng không nói thêm nữa.
Vả lại, với hiểu biết của hắn về Vương Đằng, hắn tin rằng Vương Đằng không có khả năng là loại người không có não thả hổ về rừng.
Không chừng tên này lại đang có ý tưởng xấu gì.
Tiki nghi ngờ nhìn Vương Đằng một cái, luôn cảm thấy lúc này nụ cười trên mặt Vương Đằng có hơi... Quái dị.
Wendell vẫn chưa nhìn thấy biểu cảm của Vương Đằng, hắn thấy Vương Đằng sắp tha cho mình, không khỏi mừng rỡ như điên: “Cảm ơn, cảm ơn, sau này ta sẽ không đối nghịch với ngươi nữa, ta lập tức để gia tộc chuyển ta khỏi hành tinh phòng ngự số 29. Sau này nơi có ngươi, ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện.”
“Ừm, rất tốt, giác ngộ rất cao.” Vương Đằng vừa lòng gật đầu.
“Vậy ta có thể đi rồi sao?” Wendell cẩn thận hỏi.
“Ừm?” Gương mặt Vương Đằng đầy nghiêm túc, không chút biểu cảm nhìn hắn.
Wendell lập tức hãi hùng khiếp đảm, không biết Vương Đằng có ý gì, thấp thỏm hỏi: “Ngươi, ngươi còn có dặn dò gì?”
“Ta nói rồi sẽ tha cho ngươi, nhưng hình như không nói sẽ thả ngươi đi đơn giản như vậy nhỉ.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Vâng vâng vâng.” Đáy lòng Wendell kêu vang lộp bộp. Hắn lại không dám phản bác, liên tục gật đầu xác nhận.
“Ngươi đến bên cạnh đợi trước đi. Đến lúc thả ngươi đi, ta tự nhiên sẽ thả ngươi đi.” Vương Đằng nói xong, nhìn về phía đám người Paige nói: “Xem chừng hắn, nếu không thành thật, đánh gãy chân thứ ba rồi nói.”
Chân... chân thứ ba!
“Vâng!” Paige lộ nét mặt kỳ quái, gật đầu đáp.
Đám người Evan xoa tay, ánh mắt đôi lúc ngắm phía dưới của Wendell.
“......” Wendell theo bản năng kẹp chặt hai chân, hoảng sợ lắc đầu, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không bỏ trốn.
Trên thực tế, hắn cũng không dám chạy. Bị Vương Đằng tra tấn qua lại vài lần, hắn cảm thấy mình không chạy khả năng còn có thể sống lâu một chút.
Vì thế hắn rất thành thật đứng ở bên cạnh.
Tiki nhìn Wendell, tâm trạng rất phức tạp.