Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1705 - Chương 1705. Thông Tin Của Veblen, Quang Nhung Linh! (2)

Chương 1705. Thông tin của Veblen, Quang Nhung Linh! (2)
Chương 1705. Thông tin của Veblen, Quang Nhung Linh! (2)

Moira đỏ mặt ngay lập tức.

Cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Sao lại biến thành nể mặt nàng rồi?

Nàng chỉ không muốn hai người kết thù vô cớ.

Nhưng Vương Đằng có thể nói như vậy, nàng không biết tại sao lại có chút mừng thầm trong lòng.

Nhìn thấy ánh mắt hai người không đúng, sắc mặt Veblen sắp tái xanh, chóng tiến lên một bước đứng ở giữa bọn họ, nói: “Điều kiện này không phải ta muốn ngươi làm cái gì, coi như là thỉnh cầu đi.”

“Khi đó coi như là ta đánh giá thấp ngươi. Không ngờ ngươi thật sự có thể giải quyết được Ma noãn.”

“Đáng lẽ ta không nên nói cho ngươi biết, kẻo có người quấy rầy cuộc sống yên bình của bọn họ.”

“Nhưng bây giờ...”

Hắn thở dài, bất đắc dĩ nói:

“Quên đi, chỉ cần hắn hứa với ta là không làm tổn thương bọn họ, hắn sẽ nói cho ngươi biết.”

“Bọn họ?” Vương Đằng nói: “Ngươi phải cho ta biết đó là ai chứ.”

“Nơi đó là một tinh cầu đặc biệt với nguyên lực Quang Minh nồng đậm, bọn họ là dân bản địa của tinh cầu đó.” Veblen nói.

“Thì ra là vậy, cho nên dân bản địa nơi đó còn rất lạc hậu.” Vương Đằng đột nhiên nói.

“Không sai.” Veblen gật đầu.

“Tinh cầu lạc hậu, thảo nào ngươi lo lắng như vậy, sức chiến đấu mạnh nhất của bọn họ là cảnh giới gì?” Vương Đằng hỏi.

“Người mạnh đặc biệt là đại trưởng lão của bọn họ, một cường giả cấp Hành Tinh.” Veblen nói.

“Võ giả cấp Hành Tinh, không đúng, kể ra thì đằng nào ngươi cũng quen biết họ, tại sao lại không giúp bọn họ.” Vương Đằng nghi ngờ nói.

“Bởi vì hình thức sinh mệnh của họ rất đặc biệt, ta không thể giúp họ nhiều. Ta đã giúp họ thu thập rất nhiều công pháp Quang Minh trong vài năm qua, nhưng hệ thống tu luyện của họ khác với hệ thống tu luyện chính thống. Những công pháp mà ta tìm thấy, bọn họ căn bản không thể tu luyện được.” Veblen nói.

“Còn có chuyện như vậy sao.” Vương Đằng cau mày tò mò hỏi: “Đặc biệt, đặc biệt thế nào?

“Bọn nó là tộc Quang Nhung Linh, không phải Nhân tộc.” Veblen nói, rồi đột nhiên phản ứng lại: “Ngươi còn chưa hứa với ta.”

“Ta có thể hứa với ngươi điều kiện này. Đương nhiên, tiền đề là bọn họ không ra tay với ta.” Vương Đằng nói.

“Đừng lo, ta sẽ thông báo trước cho họ, họ sẽ nể mặt ta mà không động thủ với ngươi.” Veblen nói.

“Hy vọng là vậy.” Vương Đằng gật đầu, trong lòng có chút vui mừng nói: “Tinh cầu có nguyên lực Quang Minh nồng đậm, đây là tồn tại rất hiếm thấy, quả thực giúp được ta rất nhiều.”

“Đối với những võ giả hệ Quang Minh, nơi đó chính là một thánh địa tu luyện, biết đâu nhờ thiên phú Quang Minh, ngươi sẽ được bọn họ công nhận.” Veblen nói.

Vương Đằng không quan tâm có được đối phương công nhận hay không, hắn chỉ đi cạo lông cừu mà thôi, một tinh cầu có nguyên lực Quang Minh nồng đậm, trên đó phải có rất nhiều bong bóng thuộc tính Quang Minh.

Veblen không biết Vương Đằng đang nghĩ gì.

Hắn thậm chí còn không biết rằng đối với Vương Đằng, bong bóng thuộc tính mới là tài nguyên tốt nhất, mọi thứ khác đều đứng thứ hai.

Cho nên lo lắng của hắn hoàn toàn không cần thiết, Vương Đằng sẽ không nhàn rỗi mà đi sát hại đối phương.

Tuy nhiên, Veblen vẫn không yên tâm, cuối cùng đã ký khế ước linh hồn với Vương Đằng để đảm bảo rằng sẽ không có bất ngờ nào xảy ra.

Vương Đằng không ngần ngại chút nào mà ký tên lên.

“Được rồi, bây giờ ta sẽ gửi cho ngươi tọa độ không gian tinh cầu của tộc Quang Nhung Linh, ngươi tự đi tìm đi.” Veblen vô cùng hài lòng với thái độ của Vương Đằng, vì vậy hắn vừa thao tác trên đồng hồ trí năng vừa nói.

“Được, ta nhận được rồi.” Vương Đằng nhìn đồng hồ trí năng, gật đầu.

“Ngươi định khi nào tới hành tinh Quang Nhung?” Veblen hỏi.

Hành tinh Quang Nhung chính là hành tinh mà tộc Quang Nhung Linh sinh sống.

“Hành tinh Quang Nhung, cái tên này đúng thật là bôi bác.” Vương Đằng nhìn Veblen một cách kỳ quái, chế nhạo nói

“Đây không phải là tên ta đặt, là tộc Quang Nhung Linh tự đặt.” Trán Veblen xuất hiện một vạch đen, tức giận nói.

Ánh mắt của Vương Đằng khiến hắn cảm thấy bị khinh thường.

“Khụ, ta hiện tại không đi được, đợi một thời gian nữa vậy.” Vương Đằng ho khan một tiếng, trở về đề tài chính.

“Khi nào đi thì nói cho ta một tiếng, ta sẽ thông báo cho đại trưởng lão của tộc Quang Nhung Linh.” Veblen nói.

Vương Đằng gật đầu một lần nữa, sau đó chào tạm biệt.

“Mau biến khỏi đây đi, nhìn thấy ngươi là ta lại tức.” Veblen xua tay, ghét bỏ nói

Vương Đằng bật cười ha ha, hắn đương nhiên vui mừng khôn xiết khi nhận được lợi ích đó.

Moira tiễn Vương Đằng ra cửa, do dự một chút mới nói: “Vương Đằng, tộc Quang Nhung Linh là một chủng tộc có bản tính thiện lương, hy vọng ngươi có thể đối xử tử tế với bọn họ.”

“Tại sao mấy người các ngươi cứ khiến ta giống như một kẻ xấu vậy.” Vương Đằng cứng họng nói.

Moira không thể nhịn được cười khi nhìn thấy dáng vẻ này của hắn: “Được rồi, dù sao thì chúng ta cũng chỉ hơi lo lắng mà thôi. Nếu ai đó vô tình phát hiện ra sự tồn tại của Tộc Quang Nhung Linh, bọn họ có thể phải chịu đòn tấn công mang tính hủy diệt.”

“Thực ra thầy và ta rất tin tưởng vào nhân phẩm của ngươi, chỉ có điều quan tâm hơi quá, nên không nhịn được nói thêm vài lời.”

“Hy vọng ngươi không để ý.”

“Yên tâm đi, Vương Đằng ta không phải loại người tham lam tiền bạc, nhất định sẽ không làm gì bọn họ.” Vương Đằng cam đoan.

Thật ra hắn có thể hiểu được bọn họ, tình hình ban đầu của Địa Tinh cũng như vậy. Hắn vừa mới bước chân vào vũ trụ, sợ bị cường giả nhắm tới, rồi nhân loại của toàn bộ tinh cầu sẽ trở thành nô lệ, thật đáng buồn biết bao.

Và vể mặt ý nghĩa nào đó, tộc Quang Nhung Linh này còn có giá trị hơn cả Nhân tộc trên Địa Tinh.

Võ giả hệ Quang rất hiếm thấy trong vũ trụ, tài nguyên của họ cũng rất hiếm, một khi xuất hiện chắc chắn sẽ thu hút mọi người.

Một tinh cầu có nguyên lực hệ Quang nồng đậm như vậy, hẳn là tài nguyên hệ Quang trên đó cực kỳ phong phú, thậm chí bản thân tộc Quang Nhung Linh cũng là một loại tài nguyên.

Trong mắt nhiều người, đây đều là tiền!

Không có nhiều người có thể chống lại sự cám dỗ lớn như vậy.

Cũng chẳng trách Veblen thận trọng như vậy.

Hết chương 1705.
Bình Luận (0)
Comment